dù bên cạnh nó đàn bà thiếu gì, nó cũng không hiểu tại sao nữa, sau lần đó, cứ mỗi khi nghĩ về mẹ, hồi tưởng những phút giây bên mẹ, là nó lại rạo rực, cái cảm giác đó lạ lắm, nó cũng không thể giải thích được…
Minh đi lên phòng, nghĩ đến mẹ sắp về, nhà lại chỉ có mỗi chị Mận, trong đầu Minh chợt lóe lên một tia sáng… nó đi xuống nhà dưới gặp chị Mận :
- Chị Mận, em quên, lúc nãy em qua nhà ngoại, ngoại nói nhà có nhiều việc, nhắn chị qua phụ giúp ngoại.
- Nhưng còn bữa tối ở nhà thì sao ? – Mận ngạc nhiên.
- Chị cứ yên tâm, em sẽ nói với mẹ em.
- Ừh thôi … vậy chị qua ngoại em.
Mận vô thay đồ rồi dắt xe ra cổng, không thắc mắc gì, vì đó là chuyện thường xuyên mà, mỗi tuần Mận đều qua nhà ngoại 3 lần. Minh đóng cửa, vô điện thoại liền qua nhà ngoại nói là chiều nay nhà không có việc gì cả, nên mẹ bảo chị Mận qua dọn dẹp nhà giúp ngoại. Nó yên tâm ngồi đợi mẹ… Chuông cửa reo, nó nhanh chóng ra mở cửa cho mẹ:
- Con chào mẹ … bữa nay mẹ về sớm vậy ?
- Ơ … con… sao lại là con ? Chị Mận đâu ? – Bà Mai hốt hoảng.
- Sao không là con được ? Con vừa mới về . Chị Mận ở trên lầu, đang dọn dẹp.- Minh nói xạo tỉnh bơ.
- Àh… mẹ chỉ hơi ngạc nhiên thôi .- Bà Mai hơi run, nhưng bà cố giả vờ bình tĩnh.
- Để con dắt xe cho mẹ. – Minh nhanh nhẹn.
- Mẹ … cảm ơn… – Bà Mai vẫn run.
Bà Mai yên tâm khi biết có con Mận ở nhà, vì nếu có người ở nhà thì Minh dù có muốn nó cũng sẽ không dám làm ẩu. Bà đi vô bếp, cổ họng bà khô khốc vì khát, bà rót cho mình một ly nước lạnh. Mình từ ngoài đi vô, ngồi lên ghế sô-pha nhìn mẹ, nó lân la trò chuyện với mẹ trong khi mẹ đang dọn dẹp lại một vài thứ trong tủ lạnh. Bà Mai quay lại thấy con ngồi ở ghế sô-pha, bà cầm ly nước đi lại bàn ăn ngồi xuống, vẻ bối rối lộ rõ trong từng cử chỉ của bà. Bà Mai không dám nhìn thẳng vào con, cứ xoay xoay ly nước trong tay. Bà Mai thấy thiếu tự tin khi chỉ có một mình bà với con mà không có con Mận ở cùng như mọi khi. Và không khó khăn gì để Minh nhận ra điều đó ở mẹ, nó bắt đầu dẫn dắt câu chuyện theo hướng khác:
- Mẹ vẫn còn giận con chuyện đó ?
- Không … mẹ quên rồi… – Bà Mai lúng túng nhìn nó, hai má ửng hồng không biết vì nắng hay vì gì nữa.
- Hôm con đã dám mở khóa cửa phòng mẹ đó. – Minh ngập ngừng nói.
- Thôi… con đừng nhắc chuyện ấy nữa… mẹ đã quên.. – Bà Mai cúi mặt nhìn xuống bàn.
- Nhưng mà con cứ nghĩ mãi chuyện hôm ấy, chỉ lo mẹ giận. – Minh nói.
- Không, mẹ không giận đâu, mẹ đã quên chuyện đó rồi. – Bà Mai vội nói.
- Mẹ có còn nhớ câu cuối cùng con nói với mẹ không? – Minh hỏi.
- Câu gì…? – Bà Mai thấy gai cả người, bà vẫn nhớ như in câu nói ấy.
- “Con ham muốn mẹ”. – Minh nhắc lại.
- Thôi con đừng nói nữa… – Bà Mai đứng lên đi ra cửa.
Minh liền đứng lên tiến nhanh đến bên cạnh mẹ như sợ mẹ chạy mất.
- Thôi con… đừng. – Bà Mai đứng dịch ra một chút, mắt liếc ra cửa sợ con Mận đi xuống trong thấy.
- Con ham muốn mẹ… – Minh nhắc lại câu nói, nó đưa tay cầm lấy bàn tay đang run rẩy của mẹ.
Bà Mai rụt tay lại, lóng ngóng không biết làm sao.
- Thôi … con … chị Mận xuống bây giờ. – Bà Mai nói lắp bắp.
- Chị Mận không có nhà mẹ àh , chị đã qua nhà ngoại rồi.– Minh nắm lại tay mẹ.
- Ơ… không phải con vừa mới nói…- Bà Mai rút tay ra, luống cuống lùi lại, đụng phải ghế sô-pha, và bà ngồi xuống.
- Con xạo mẹ thôi, lúc con về là chị Mận vừa mới đi mà, ngoại nhắn chị qua nhà ngoại.
Minh cười, nó nhìn theo mẹ, nhanh chóng khép cánh cửa nhà bếp lại cho chắc ăn dù nó biết không thật cần thiết. Bà Mai giật mình sửng sốt kêu lên:
- Kìa Minh… con làm gì thế… sao lại phải đóng cửa ?
- Con muốn chỉ có 2 mẹ con mình thôi – Minh nói và đi lại chỗ mẹ, ánh mắt rực cháy khát khao.
- Không… không… Đừng làm thế con ơi. – Bà xua tay sợ hãi nép mình trên ghế sô-pha.
- Con ham muốn mẹ … lúc nào con cũng nghĩ về mẹ. – Minh tiếp tục tiến lại gần mẹ hơn.
- Đừng, đừng… mẹ kêu lên đấy…! – Ánh mắt bà Mai nhìn con như van nài.
- Con có định làm hại mẹ đâu mà mẹ phải kêu ? Mà mẹ có dám kêu không ? – Minh ngồi ghé xuống cạnh mẹ, ánh mắt rực lửa nhìn mẹ thèm muốn, đầy sự uy hiếp.
- Mẹ sợ lắm… con ơi… – Giọng bà Mai run run.
- Mẹ sợ gì ? Sợ con à ? – Minh hỏi.
- Không… không … mẹ sợ… mẹ sợ phải sống trong sợ hãi … mẹ sợ nhỡ ra có người biết… – Bà Mai nói.
- Ôi… Con tưởng mẹ sợ cái gì chứ. – Minh thở phào.
- Vậy thôi… đừng làm gì nhé con…
Bà Mai nhìn con, ánh mắt bà sợ hãi trông đến là tội khiến Minh không nhịn được cười.
- Vâng, con chỉ muốn ôm mẹ thôi. – Minh cười, choàng tay qua vai mẹ.
Bà Mai ngồi yên lặng trong vòng tay con, cơ thể bà vẫn còn run rẩy. Minh xoa nắn bờ vai tròn mềm mại của mẹ như muốn vỗ về an ủi mẹ, nhưng bàn tay kia của Minh lại lần mò đi dần từ dưới eo lên trên ngực mẹ. Bà Mai không nhận ra dấu hiệu đó của con, bà vẫn đang nép vào ngực con thổn thức, chỉ khi bàn tay nóng hổi của con úp gọn lên một bên vú bà mà xoa bóp thì bà mới giật mình giữ tay con lại kêu lên:
- Kìa Minh, con đã hứa với mẹ là không làm gì mà !
- Không… con không làm gì cả , con chỉ thể hiện tình cảm với mẹ một chút thôi mà mẹ. – Minh cười chống chế.
- Tình cảm kiểu gì thế… Thôi, con buông mẹ ra, nhỡ có ai về thì chết. – Bà Mai cựa mình muốn thoát khỏi vòng tay con.
- Mẹ yên tâm, con đã chốt khóa trong lại rồi, ai về thì phải bấm chuông .- Minh thủ thỉ vào tai mẹ.
- Vậy là … nó đã chuẩn bị sẵn rồi… mình lại “chết” với nó thôi – Bà Mai thầm nghĩ – Con … đừng con … – Giọng bà Mai yếu ớt, sợ hãi.
Minh ôm lấy mẹ, lần này thì nó thôi không sờ soạng chỉ ôm quanh vòng eo của mẹ, nó kéo mẹ ngả đầu vào vai nó. Bà Mai ngồi yên cho con ôm, tuy bà có hơi thấp thỏm lo lắng nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp lạ thường, cảm giác như được một người đàn ông che chở yêu thương. Bà không muốn nghĩ gì nữa cả, bà mệt mỏi quá vì phải tranh đấu nội tâm rồi. Bà thèm một vòng tay như thế này, thèm một khuôn ngực rắn rỏi như bà đang tựa vào đây, có tội lỗi lắm không khi một người đàn bà đang hồi xuân thèm muốn những điều như vậy. Bà chờ đợi chồng, mong mỏi chồng để rồi ông cho bà những lần ân ái không trọn vẹn, bà còn chưa kịp cảm thấy run người lên thì ông đã xong rồi. Lần nào cũng vậy, cứ như là “trả bài” với bà vậy, một tháng được đúng 2 lần, một lần chưa đầy 5 phút. Nếu như không có những lần “tội lỗi” với con thì có lẽ không bao giờ bà biết lạc thú yêu đương nó thực sự như thế nào.
- Mẹ đang nghĩ gì đấy. – Minh hỏi và nâng cằm mẹ lên nhìn vào mắt mẹ.
- Không, mẹ không nghĩ gì cả. – Bà Mai bối rối khi gặp ánh mắt con. Bà hiểu con bà muốn gì, nó không đơn giản chỉ là muốn ngồi ôm bà như thế này,và “chuyện đó” chắc chắn sẽ lại sảy ra thôi.
- Con hôn mẹ nhé… – Minh hỏi, dù biết chẳng ai hỏi thế trong lúc này.
- Đừng con…
Giọng bà Mai yếu ớt, không dứt khoát, bà nói vậy nhưng bà cũng chẳng làm gì để ngăn con lại, bà có thể ngăn được không? Và thế là Minh ghé xuống gắn chặt lên đôi môi đỏ mọng của bà một cái hôn thật ngọt ngào ướt át. Bà Mai đờ người ra đón nhận nụ hôn của con. Lưỡi Minh lùa vào miệng mẹ quấn lấy lưỡi của mẹ nóng bỏng. Chốc lát đã thấy bàn tay Minh trượt xuống luồn qua cạp quần của mẹ, đi vào trong cái quần lót chật chội. Những ngón tay Minh ngọ ngoạy tìm cách đi xuống khe hở giữa hai đùi đang khép chặt của mẹ… Khi ngón tay Minh lách được vào “chỗ đó” của