làm gì ? Chẳng qua nhìn rồi thấy thôi .
- Ra thế. Này, tối nay anh nói chuyện với chị Hương rồi.
- Anh nói sao ?
- Thì nói là anh yêu em.
- Chị ấy bảo sao ?
- Chị ấy chẳng nói gì cả.
- Thế anh làm gì ?
- Anh hôn thôi.
- Trời đất ạ, chị ấy cho anh hôn là yêu anh rồi. Anh ngốc ơi là ngốc.
- Nhưng mà chị ấy chẳng nói gì với anh cả !
- Anh còn đòi gì nữa… Thôi thôi, em đi ngủ đây. Anh đúng là gà mờ. Chúc mừng anh nhé. Em thấy chị ấy cũng được.
- Được sao ?
- Là em cảm nhận vậy thôi. Sau này không khéo lại cãi nhau như mổ bò cũng nên.
- Gớm nhỉ, coi chừng cái tính cách nhà cô.
- Tối nay lại mất ngủ rồi đây ? Em tôi hóm hỉnh. Vặn nhỏ cái volume catsette cho em nhờ. À, em cho mượn cái băng này mà nghe này, em vừa mượn được của bạn em. Hay phết.
- Đưa đây cho anh.
Một cuốn băng toàn bài hát tình yêu bằng tiếng anh của các ca sĩ bất hủ, bài hát bất hủ, kiểu như “Nothing gone change my love for you”, rồi “Love story” rồi “Eternal flame”, rồi …. đưa tôi vào giấc ngủ dịu dàng. Giấc mơ chỉ có những nụ hôn nồng nàn và say đắm. Close your year, give me your hand, darling. Do you feel my heart beeting… Do you feel understand, do you feel the same ?
Ôi tình yêu.
Sáng mai, huýt sáo đi làm, em gái tôi nhìn theo cười và bảo mẹ.
- Anh nhà mình hôm nay có chuyện gì mà vui thế ?
Hơ hơ cái cô này, lại còn hóm với anh hả. Chạy tuốt xuống cơ quan, mở cửa phòng và xuống ngay chỗ nhóm đang làm việc. Bình thường thì tôi còn dạo nơi khác một lúc rồi mới ghé qua, nhung hôm nay quả là nóng trong người…
- Chào cả nhà.
- Vâng chào anh. Tiếng em Hạnh.
- Hôm qua về ngủ ngon chứ hả mọi người ?
- Vâng, còn anh ?
- Anh ấy à ? Tít thò lò …Hương đâu em ?
- Em chưa thấy đến …
- Thế à ?
Hơi bất ngờ, nhưng không để cho mối quan tâm hiện lên khuôn mặt, tôi bàn giao nhiệm vụ buổi sáng cho nhóm rồi lại lên phòng. Ngồi xuống ghế và chống cằm nghĩ ngợi. Sao thế nhỉ ? Sao em lại đi muộn ? Em tôi ốm rồi sao ? Mà hôm qua mình có gì quá đáng với em không ? Loay hoay các câu hỏi trong đầu, tôi quyết định chờ thêm một lúc nữa, nếu không thấy em đi làm thì tôi sẽ về nhà em xem sao …
8h, vấn không thấy em, tôi ra nhà xe lấy xe phi xuống nhà em. Cổng khép hờ, dắt xe vào tận trong sân, tôi lên tiếng.
- Hương ơi.
Gọi đến lần thứ 3 thì em tôi bước ra cửa. Nàng tiên của tôi đây rồi, vẫn khuôn mặt và dáng hình quyến rũ.
- Anh, anh lại đến à ?
- Ơ hay, em làm sao thế ? Sao em không đi làm ?
- Thấy em không đi làm rồi đến thăm à ?
- Vậy thì sao ? Có được không ?
- Anh vào nhà đi.
- Em làm sao thế, sao không đi làm ?
- Em hơi mệt một chút, định tý nữa gọi điện lên báo nghỉ thì anh đến.
- Mệt làm sao ?
- Thì mệt thôi.
- Có phải vì anh mà mệt không ? Tôi hỏi và cười.
- Vì anh đấy !
- Vì anh là làm sao ?
- Anh làm em mất ngủ.
- Anh cũng có ngủ được đâu ? Nhưng mà …
- Kệ anh, sáng nay em không thích đi làm.
Nói rồi em tôi đứng dậy và đi xuống nhà dưới, bỏ lại thằng tôi một mình trên phòng khách. Một lúc lâu sau, em bước ra thì tôi mới hiểu, hóa ra là em mới ngủ dậy, còn chưa kịp thay đồ và make up.
- Anh ăn sáng chưa ?
- Anh chưa .
- Ăn mỳ tôm cùng em nhé ?
- Nhất trí thôi, mấy khi được ăn mỳ nhà em …
- Em xuống nấu đây, cấm có được hút thuốc lào đấy nhé.
Giọng có vẻ nghiêm. Ái chà chà, bắt đầu ra lệnh rồi đây, có vẻ được đây, hay là do em được nhiều người yêu chiều rồi hay đưa ra ý kiến mà không cần tham khảo thế không biết ? Hay là hôi … không hôn được… sặc, thế thì tuân lệnh em thôi. Máu hôn lại rần rật trong người. Tôi lặng im ngẫm nghĩ và tưởng bở .
Bê lên nhà là hai tô mỳ tôm đúng chất nhà trồng được. Nhìn cách em nấu mỳ tôm là tôi biết đụng hàng rồi … Chỉ là đơn giản, nhưng nếu người không để ý, chắc sẽ không phát hiện được sự tinh tế trong từng khâu chuẩn bị và thao tác.
- Anh ăn được ớt không ?
- Có, nhưng phải là ớt cay.
- Thì ớt cay chứ gì nữa…
- Ý anh là anh không ăn ớt không cay … Tôi cười.
- Cái anh này, ăn ớt nhà em thì biết.
- Này em, anh nghe nói phụ nữ mà mua ớt cay là hay ghen lắm phải không ?
- Vâng, không những mua ớt mà còn trồng ớt cực cay nữa …
- Thế à ? Để anh thử ớt nhà em xem sao ?
Thì ra tôi qua em tôi mất ngủ thật, không biết bố mẹ có mắng gì không ? Hay là em tôi đang thật là băn khoăn với những gì xảy ra tối qua. Ơn trời, em tôi đừng xoáy vào quá khứ của tôi, cái quá khứ hổ thẹn khi phải đối diện với em, với tình cảm của em dành cho tôi và ngay cả chính tôi nữa. Nhìn cái cách em trò chuyện và đối xử với tôi, hẳn là em đã chấp nhận tôi rồi. Nhưng còn gì sắp xảy ra đây ? Tôi lại lo lắng …
Cầm vào cho tôi là một chùm ớt, chín có, ương ương có, loại ớt chỉ thiên lai với ớt ta, cay có số. Tôi biết rồi.
- Úi, loại ớt này thì cay khủng khiếp em ơi, hái gì cho anh mà lắm thế ?
- Có bắt anh ăn hết đâu mà …
- Cay như này, chắc em ghen khủng khiếp.
- Không phải em trồng, nhá . Nhưng vụ kia thì chưa biết. Em liếc tôi tình tứ.
- Vâââng, một tý thôi thì được, chứ ghen lông` ghen lộn, ghen bóng ghen gió nhiều khi lại phản tác dụng đấy.
- Thôi anh ăn đi …
Hai bát mỳ vừa ăn vừa thổi, cộng với đói bụng nên tôi ăn rất ngon lành, chén hết hai quả ớt của em. Vừa cay vừa nóng, xì xụp, hai anh em ăn