![]() | ![]() ![]() |
- Tác giả: edunguyen.
- Tình trạng: Đã hoàn thành.Chap 1.
Mới sáng sớm đã bị bấm chuông inh ỏi. Bực mình. Mình lật chăn vùng dậy, chạy
xuống nhà với cái quần đùi không thể chóe hơn.
Tưởng nhà có thư hay điện báo hay thu tiền điện gì gì đó. Ai dè nhỏ hàng xóm.
Mình mừng thầm chắc bác nhà bên nấu xôi chè gì đó bảo nhỏ đem sang cho nhà mình
chút. Chưa kịp nói gì nhỏ đã đẩy cửa cổng bước vào, mặt mũi hằm hằm như thịt bằm
nấu cháo, tát mình cái BỐP!
Rồi chẳng để cho mình kịp la lối gì, nhỏ hét luôn một chàng. Lúc này mình vừa
xoa mồm vừa tròn mắt nhìn nhỏ. Nhỏ này hôm nay bị khùng sao ý, sáng sớm bấm
chuông vô nhà tát người ta xong còn chửi. Mình thề là nhà mình có chó là mình
chạy vào thả cho nó đuổi nhỏ chạy chết luôn. Mặt mình lúc này chắc kinh hãi lắm.
Nhỏ thì cứ xa xả. "Anh bị điên hay sao? Anh là thằng vô duyên nhất trên đời. Anh
không gỡ ngay nó xuống thì đừng trách tôi, thần kinh..." bla bla.
Mình cá cả mạng sống cùng cái quần đùi hoa mình đang mặc là mình hiểu nhỏ nói
gì thì mình bị sét đánh ngay. Hay nhỏ này đánh ghen nhầm người?
Nhỏ về rồi mà mình vẫn run. Bình thường ỏn à ỏn ẻn nói không nên câu mà sao
hôm nay như vừa mới uống phải đống thuốc lắc vậy trời
Tỉnh luôn cả ngủ. Mình vừa bật máy tính, vừa vặn vẹo hàm xem có gãy cái răng
nào không. Đau như trèo cau bị ngã. Vào trang cá nhân, tá hỏa, có cái ảnh của
mình vừa bị báo cáo vi phạm. Mình nhớ là hôm qua mình có đăng ảnh nude hay sex
gì đâu . Nhấn vào thư thông báo. Xém té ghế.
Trời ơi, sao mình quên nhanh thế. Sáng qua mắt nhắm mắt mở ra ban công vươn
vai, nhìn thấy ngay em hàng xóm bắc ghế ngồi ngoài ban công nhà ẻm... nhổ lông
nách. Hứng lên chụp cho em một tấm. Mang vào post lên face kèm theo caption:
"Mới sáng ra đã thấy em hàng xóm nhổ lông nách". Sau đó lũ bạn mình vào chém
nhau tơi tả, cười rũ rượi.
Thôi xong rồi.
Cái ảnh có rõ mặt đâu Ai biết em nó là ai mà hùng hổ sang tát mình lệch mặt
thế này. Đã thế, không gỡ ảnh xuống đấy. Xem làm gì được nhau. Nói năng nhẹ
nhàng đây còn nghe. Đã châm mìn thì anh phải ném.
Mình mắm môi mắm lợi viết cái sờ tát tút mới: "Vừa bị ẻm hàng xóm tát. Cuộc
chiến chính thức bắt đầu!"
Xong đâu đó, mình bỏ xuống bếp ăn sáng. Nghĩ mình có khốn nạn quá không ta? .
Thôi kệ, thỉnh thoảng quậy cho vui. Sống cạnh nhà nhỏ mấy năm trời mà chả được
lần chào hỏi bắt chuyện. Nhất là cay cú mối thù vừa bị tát nổ đom đóm mắt. Không
cho qua được.
Ngày mai, cái gì đến sẽ phải đến.
Chap 2.
Từ ngày hôm đó đi học, mỗi lần bước ra khỏi cổng mà mình phải ngó trước ngó
sau mãi mới dám phóng ra đường. Gì chứ, con gái mà bị dìm hàng khùng lắm. Nhỡ
đâu em ý điên lên lựa thời cơ lao ra phang cho mình một gậy lăn quay ra trấn
thương não thì mình biết ăn vạ ai? Vì mấy cái lông nách mà sống đời sống thực
vật chết không cam lòng
Facebook của mình tự nhiên tăng lượt theo dõi vùn vụt, yêu cầu kết bạn đến
mấy chục người. Hầu hết là bạn bè anh em nhà nhỏ. Nhỏ này định spam cho mình ăn
hành đến khi mình gỡ ảnh hay sao ý. Chiều lòng nhỏ, mình cho cái ảnh thành tin
nổi bật trong trang facebook, ngày nào cũng đổi thời gian về hiện tại cho nó cứ
hiện lên đầu trang cá nhân.
Mới hai ngày mà cái ảnh của mình mấy trăm lượt like và hơn nghìn comment.
Chẳng có lấy cái comment nào của mình và nhỏ. Hầu hết là phe của mình và phe của
nhỏ chửi nhau. Phe của nhỏ thì toàn mấy nhóc lít nhít, có cả mấy nhà người lớn
vào chửi mình vô đạo đức vô văn hóa thậm tệ. Phe của mình thì cười sằng sặc cãi:
“Mới đầu chả biết ẻm là ai, nhờ người của ẻm mà giờ ẻm ra đường ai cũng biết,
chúc mừng =))”. Người ngoài cuộc cứ múa may quay cuồng còn người trong cuộc thì
im ỉm đóng cửa. Người đau khổ, kẻ hả hê.
Sáng sáng ra vươn vai không thấy nhỏ hàng xóm nữa. Cửa phòng nhỏ cứ đóng im
ỉm. Mình vươn vai, ngó ngó vài cái rồi đi vào.
Hôm nay ăn cũng không thấy ngon nữa. Cảm giác tội lỗi thế nào ý. Mình gặm nốt
cái bánh mì, định bụng lát lên gỡ cái ảnh xuống để mai em ý ra đường còn dám
ngẩng mặt lên với bạn bè. Cứ thế này, mọi chuyện quá lên, em đi kiện mình xâm
phạm đời tư cá nhân thì bỏ xừ.
Mẹ bảo mình lên gác rút cho mẹ ít quần áo. Ừ thì lên rút xong xuống giải
quyết hậu quả. Mở cửa ban công, giật bắn mình. Nhỏ đang rút quần áo. Mình lúi
cúi vơ đống quần áo nhà mình vào để nhanh chạy xuống nhà. Nhỏ này tát đau lắm,
suýt gãy răng, nhỡ đâu điên quá bẻ cong song sắt chạy sang xử mình thì tàn đời
trai.
Quay sang nhìn trộm nhỏ. Muốn khóc thét. Trên tay nhỏ là đống quần đùi hoa
của mình. Chả biết nhỏ thò tay rút trộm, hay là gió bay sang. Nhìn mặt nhỏ vẫn
hằm hằm như hôm trước. Chắc đống quần của mình bị xé tan nát quá. Mình đứng đờ
người. Cố gắng lắm mới dám mở lời: “Đằng ấy cho tớ xin..”
“Mơ nha cu! Dám chơi chị à?”
Mình nghe xong tí ngất. Ít ra mình cũng hơn nhỏ 2 tuổi. Ăn nói hàm hồ vậy
trời ! Chưa kịp phản ứng, nhỏ cúi xuống nhét đống quần đùi của mình vào lỗ ống
thoát nước luôn. Mình khóc không nổi. Nay lại phải nhờ mẹ đi mua quần đùi cho.
Mà đống quần kia mới mua chứ lâu đâu.
Facebook của mình hôm nay có stt mới.
‘‘Chỉ vì mấy cái lông nách mà mất quần đùi’’.
Chap 3.
Mấy ngày nay, 2 thứ xuất hiện nhiều nhất trong những giấc mơ của mình là cái
nhíp và quần đùi hoa. Cái nhíp khỉ gió kia thì mình chả quan tâm. Nhưng cứ nhắc
đến quả quần đùi hoa thì ruột lại đau như cắt, nước mắt lại đầm đìa. Tất cả tài
sản của mình đã ra đi vào cái ngày chả mưa chả nắng. Hôm đó mặc quần kẻ sọc của
bố mà không dám bước ra cửa phòng. Mà các cụ già cũng có cái mốt đẹp thật. Mặc
quần đùi kẻ sọc trông không khác gì tù nhân.
Sáng sớm mình lại ra cửa vươn vai. Mình thề rằng nếu được trả lại đống quần,
mình nguyện sẽ mua nhíp cho em hàng xóm dùng cả đời, bao giờ không có lông nách
mà nhổ nữa thì thôi. Đang suy nghĩ miên man thì giật mình vì bên ban công nhà
nhỏ có tiếng động. Quay sang vẫn thấy cửa phòng đóng im ỉm. Thấy ghê !
Hôm nay ra ngoài chẳng cần ngó nghiêng nữa. Nhỏ mà xông ra là mình chiến
luôn. Bây giờ là nỗi đau ngang nhau, hận thù bằng phẳng.
Tối đi học về, mẹ đã mua cho mấy quần đùi rồng bay phượng múa. Chỉ tội chưa
được mặc vì mẹ bảo phải giặt không mặc luôn sẽ bị ngứa... Mình nhăn nhó cho đống
tài sản mới vào máy giặt.
Mò mẫm lên facebook xem có gì hấp dẫn. Sao hôm nay chẳng thấy động tĩnh gì ở
cái ảnh của nhỏ thế nhỉ ? Hủy được vài cái quần đùi của mình mà hả hê tới mức
dừng trận chiến rồi sao ? Mình lần mò sang face nhỏ, mà nhỏ có cái ava lừa tình
dã man, cũng nháy mắt chu mỏ như ai.
Khóc thét. Vào trang cá nhân của nhỏ mà mình như bị sét đánh ngang tai. Chình
ình nổi bật giữa trang là ảnh mình mặc quần đùi sọc đứng ngoài ban công vươn vai
uốn éo. Cái caption cũng không thể đau lòng hơn.
‘‘Sớm ra thấy anh hàng xóm uốn éo luyện hàng’’
Mà cũng phải công nhận đi. Nhìn mình trong ảnh thấy kinh. Người gì gầy nhẳng
toàn tay với cẳng không à. Mà trong lúc vươn vai trông cái dáng mình thật khó
đỡ, ưỡn đúng chỗ cần ưỡn. Quả ảnh này mà mấy đứa trong lớp nhìn thấy thì mình
đến phải chuyển trường
Khỏi phải nói. Giờ mới hiểu