![]() | ![]() ![]() |
lời, ông Tùng đã đẩy mình gần như bắn vào bờ tường bao quanh
trường. Lúc này mình hơi run, nhưng vẫn cố bình tĩnh xử lý.
- Ơ chú Tùng, chú làm sao thế? Con đang nói chuyện với Vi
- Lúc khác. Tao đang vội.
Nói xong lão kéo em đi luôn. Đm lão! Mình vội lôi em lại. Vừa làm dữ vừa mong
thằng Hưng đến nhanh không mình và em chết chắc. Trong cái taxi đợi lão có hai
thằng mặt ngựa đang ngồi đợi. Không biết mấy thằng chó định giở trò gì. Mình bị
ám ảm mấy vụ giết người trả thù trên mạng nên lúc này hãi vô cùng. Cứ tưởng
tượng lúc em bị lão Tùng cầm dao chém vô số nhát lên người là lại muốn hét lên.
Chưa bao giờ thấy em tội nghiệp đến thế này. Em mềm oặt trong tay mình và tay
lão Tùng. Bị giằng đi giằng lại đến khổ. Tình hình càng xấu hơn khi hai thằng
mặt ngựa từ taxi đi ra. Quả này cả bọn tống luôn mình vào taxi rồi đem đi xử
luôn quá.
Thằng Hưng đến đúng lúc như phim Hàn Quốc. Lũ bạn nó phanh xòe một phát chắn
ngang trước mặt hai thằng mặt ngựa rồi ra chỗ mình. Được thằng chó Hưng, lúc này
vẫn còn nhăn nhở giở trò
- A bạn Vi. Lâu không gặp nhìn bạn dạo này xinh quá!
Nhìn chỉ muốn vả cho phát. Nhưng đang chịu ơn nó nên không muốn nói. Nó dẫn
theo gần chục thằng đến giúp mình. Mình kéo Vi vào lòng rồi nhờ thằng Hưng đem
xe máy về nhà giúp. Dắt Vi chạy ra đường bắt taxi trong ánh mắt cay cú của ông
Tùng. Qua lần này có lẽ mình lúc nào cũng theo em không rời mất. Chỉ cần hở một
tí là em có thể bị hại ngay. Càng nghĩ càng thấy khó hiểu về gia đình em. Bố thì
giang hồ, mẹ thì cả năm chỉ thấy một vài lần, bỏ mặc còn ở nhà cho một lão không
phải bố nó. Khó hiểu. Không hiểu em đã lớn lên kiểu gì trong cái hoàn cảnh như
thế này. Nhưng càng nghĩ càng thương em nhiều hơn.
Đóng chặt cửa taxi, dặn lái xe đi đến địa chỉ của bố mình xong quay ra em. Em
mệt và hoảng loạn nên người cứ lịm đi. Ôm em trong lòng, nhìn những cảnh vật
trượt qua cửa kính xe mà lòng lẫn lộn. Trong lúc này mình chỉ biết cầu cứu bố.
Lục túi nhắn tin báo cho mẹ để mẹ nói với cô Thi. Mẹ gọi lại mình cũng chẳng
thèm nghe nữa. Lúc này mình mệt mỏi quá rồi. Điều duy nhất muốn làm là ôm em
thật chặt, đi tìm một chốn bình yên nào đó để nương náu cho qua cơn bão.
Chap 21.
Bố phi ngay từ công ty về sau khi nghe điện thoại của mình. Lần đầu tiên sau
khi bố bỏ nhà ra đi, mình mới tự nguyện tím đến nơi bố ở. Một căn hộ nhỏ trên
đường An Dương Vương. Hình như bố còn ở với một ai đó. Và ai đó là… phụ nữ. Hic.
Mình thấy đồ đạc treo trong nhà quần áo đàn bà, tầm 35 tuổi. Biết là bố cũng có
cuộc sống riêng nhưng vẫn thấy buồn buồn. Nếu thế này chắc không ở nhờ chỗ bố
được rồi.
- Con muốn rời thành phố vài ngày bố ạ!
- Cả Vi à? Hai đứa phải bỏ học à?
- Chẳng biết làm thế nào nữa. Nhưng chú Tùng lúc này hăng máu lắm. Để Vi ở
đây nguy hiểm rình rập thì làm sao con yên tâm được.
- Thế giờ Hoàng muốn đi du lịch ở đâu ? Ra Cát Bà nhé
- Không, con không lấy tiền của bố nữa đâu. Hic
Bố lại cười, rồi lúi húi vắt nước cam cho hai đứa. Mình ngồi nghĩ vẩn vơ đến
ngôi nhà này. Về một mái ấp giữa bố và một người phụ nữ không phải mẹ mình.
Trong lòng trống rỗng kinh khủng. Quay sang nắm tay em, thấy bàn tay em lạnh
ngắt và hơi run. Vội xoa đi xoa lại cho em ấm lên. Em ngoảnh sang nhìn mình cười
hiền hiền. Chắc em hết giận mình vụ thằng Hưng gây ra hôm qua rồi. Sướng !
Bố đưa cốc cam đường cho Vi, giục Vi uống lấy sức. Em cứ chần chừ mãi không
chịu uống. Chỉ muốn cậy mồm em ra đổ hết vào họng cho em đỡ bướng.
- Hay Hoàng về Thái Nguyên thăm bà nội đi. Về giúp bố. Lâu lắm rồi bố chưa
về.
- Đưa cả Vi về có sao không bố ?
- Càng tốt chứ sao. Bà còn vui gấp vạn lần ý chứ.
Bố cười lớn. Mình biết bố trêu Vi rồi. Nhìn em đã thấy mặt em đỏ tưng bừng.
Nhưng mà sao trong lòng mình vẫn thấy lo lo.
- Bố bảo mẹ giúp con nhé
- Ôi giời. Lớn rồi, lúc nào cũng mẹ mãi thế. Cứ ỏn ẻn thế còn bị mẹ bạo hành
dài dài.
Cả hai bố con đều cười. Mình trả lại bố 30 triệu đi Đà Nẵng. Chiều đưa Vi đi
mua mấy bộ đồ thể thao. Nếu về quê thì em không mặc váy như bình thường được.
Sao giờ thấy em ngoan thế. Không quậy như mọi khi làm mình lại thấy thiếu
thiếu.
Ngồi xe oto 3 tiếng mới về đến thị xã. Dắt em đi trên con đường bê tông vào
xóm. Em lại trở về vẻ nghịch nghịch thường ngày. Mà bà cô này hình như chưa được
nhìn đồng lúa bao giờ thì phải. Mắt hấp ha hấp háy chạy loăng quăng khắp nơi.
Trong khi mình thì lo nơm nớp. Thằng Hưng bảo về quê cẩn thận không trai làng
ngứa mắt là nó đánh. Kinh bỏ mẹ.
- Hoàng ơi, hồ sen đây à ? – Em chỉ vào cái hồ nước rộng mênh mông, chỗ lấy
nước ra đồng lúa của cả làng
- Ừ, nhưng giờ lấy đâu ra sen. Sắp vào đông rồi mà !
- Chán nhỉ ! Thế hè năm sau Hoàng đưa em về đây chơi tiếp nhé. Thích sen
!
Mình ứ cổ chả nói được gì luôn. Em vừa xưng em với mình. Nghe lạ lạ gai gai.
Hic. Chưa quen nên thấy khó mà tiếp nhận được ngay. Gọi em lại đi cho nhanh,
không em cứ thế này đứng đợi đến tối mịt chắc vẫn chưa về được nhà.
Từ lúc chú út lấy vợ, bà nội sống một mình ở ngôi nhà cũ từ ngày xưa ông còn
sống. Lúc mình gọi cổng, bà tưởng thằng bé hàng xóm nên chạy ra mở. Nhìn thấy
mình bà vừa cười vừa khóc. Ngày xưa còn bé đứng đến bụng bà, mỗi lần ôm bà là bà
cúi xuống cho mình dụi dụi mặt vào ngực. Giờ bà đứng đến ngực mình, cứ ôm mình
dụi dụi vào ngực mình mà khóc. Về thăm bà mới hiểu, nhiều khi con cháu vô tâm
quá mức mà không biết. Quanh năm làm ăn, quên đi mẹ già hàng ngày lầm lũi ở xóm
quê với những nỗi cô đơn màu đen đặc. Bà ôm mình chán, bước qua ngắm Vi, nắn vai
Vi một hồi, xoa má em mãi rồi mới dắt hai đứa vào nhà.
Nhà cửa vẫn thế. Vẫn cái nồi cơm điện từ bao giở bao giờ. Một cái võng từ
thời xưa xửa xừa xưa, móc hai bên lên cột nhà. Bà chẳng chịu sửa nhà vì sợ đập
vỡ mất những kí ức từ thời bố và các chú còn bé tí. Càng ngắm mình càng thấy
buồn mà không hiểu vì sao. Vi thì thích lắm. Em cứ quấn lấy bà, bóp tay bóp chân
rồi tíu tít hỏi chuyện. Mình ra sân, tiện thể thấy vườn rau cải nên nhảy vào hái
để lát nữa bà nấu. Cứ nghĩ đến cái hồi vài tuổi, hè đến là bố mẹ gửi mình về ở
với bà cho bà đỡ buồn. Hằng ngày bà vác ghế ra sân cho mình ngồi xem bà trồng
rau. Ôm bát xôi bà nấu cho vừa ăn vừa hát. Lúc lúc bà lại lên sờ trym mình cái
rồi hỏi “Cái gì đây Cò?”. Mình lại toe toét móc ra khoe: “Cái chim!”. Bà lại
cười móm mém: “Chim của ai?” để nhận câu trả lời “Của bà! Hế hế”. Mọi thứ vẫn
vẹn nguyên y như hôm qua. Giờ mà bà hỏi mình câu ấy chắc mình vẫn móc ra bảo của
bà mất.
Bà xuống bếp bới mấy củ khoai lang trong góc ra rồi bắt đầu nhóm bếp nấu cơm.
Vi chạy đi chạy lại, chọc ngoáy khắp nơi. Nhiều lúc phát cáu.
- Ơ, nồi cơm có sao bà lại nấu bếp củi?
- Ăn cơm điện chán lắm, bà nấu bếp củi cho thơm. Với lại nướng khoai cho con
Vi ăn luôn. Vi ăn khoai nướng bao giờ chưa cháu?
- Dạ cháu ăn nhiều rồi ạ!
Mình cấu em một phát. Trả lời thì mà chẳng khéo tí nào.
- Khoai đấy người ta luộc đấy, rồi đưa qua bếp cho vỏ nó cháy tí thôi. Khoai
nướng là phải vùi than củi này này.
- Ơ thế ạ!
Em cười toe