ra góc khác, vì hiện giờ, nó nằm kế cửa sổ, đêm lạnh quá, Hiền ngủ không được. Chụp lấy cơ hội, Tây liền đi theo Hiền, mặc cô ba ngơ ngác, tiếc rẻ qua ánh nhìn.
Phòng Hiền cách phòng cô ba 1 dãy hành lang, nơi này, rất hiếm khi Tây được đặt chân tới do đó, từ cây cối, đến cách trang trí đều rất lạ đối với Tây. Hiền năm nay 16 tuổi, ngực hoa cau, dáng thon, tóc dài, uyển chuyển. Khi bước, cả thân hình Hiền cùng bước, ngực lên xuống sau lớp vải lục mỏng. Mông ẩnhiện như núi, như trăng. Tây như người mất hồn, một tay bị Hiền kéo, còn tay kia, vén những lá cây mọc lòa xòa trước mặt. Phòng Hiền được chưng bày rất giản dị, 1 đàn tì bà, một đàn tranh và bộ bànghế tiêp khách. kế đó, là phòng ngủ, được ngăn bởi mộtlớp lụa đào rất thơ...
Trí tưởng tượng của Tây chưa đi xa, đã bị Hiền kéo vềthực tại: Anh Tây phụ Em nha, em đếm 1, 2, 3 thì anh kéo nó qua bên này nha...chưa đếm tới ba, thì Tây đã kéo, thế nên Hiền bị té gọn vào lòng Tây, mùi lài thoang thoảng cộng thêm đôi bồng đảo cạ sátvào thịt nên Tây không cầm lòng được, choàng vội, ôm Hiền vào lòng. Hiền e thẹn, nhưng hình như không nỡ bước ra khỏi lòng Tây, phút eấp như kéo dài, hơi thở Tây đứt đoạn, nhưng, như có ma lực, Tây bỗng choàng đứng dậy, và chạy ra khỏi phòng Hiền. Tây cắm đầu chạy như đang trốn tránh một sự thật tới gần. Tới đầu hè, Tây choàng tỉnh, và bước chậm lại, tình cờ, lúc đấy, Tây đi ngang qua phòng bà Hai, thấytrong phòng, 2 bóng người chập chờn đè, ngả cùng tiếng rên phát, nghẹn tuôn qua kẽ cửa. Sợ ông thấy, thì phiền, nên Tây vội núp vào bụi, địnhbụng, khi ông xong, sẽ bước ngang phòng để về với vợ, con. Đứng trong bụi, Tây nghetiếng bà hai rõ mồn một: Ôi, mình ơi, em khát mình lắm, sâu, sâu nữa đi mình, đáp lại lời bà hai là những tiếng phạch, phạch thịt chạm thịt dập dồn phát lớn. Bỗng, bóng ông ngưng lại, và giọng ông rõ, nhỏ vang lên: Thôi, anh mệt rồi, để hôm khác mình tiếp nhé. Tiếng bà Hai bỗng ré vang, sỉ vả: Phải rồi, con này già rồi, mình chê, mình dành tinh trùng cho con ba... ông không trả lời, thản nhiên mặc quần áo... Như linh tính, ông sẽ bước ra cửa và đi ngang bụi cây này, nên Tây vội bước ra với vẻ bình thản,tình cờ... Quả đúng vậy, ông bước ra cửa, thấy Tây, như vớ được vàng, ông bảo Tây:"Mày vô dỗ cô hai dùm tao đi, dỗ sao cho bả hài lòng là được." nói xong, ông đi thật lẹvề phía cửa đình. Tây lính quýnh không biết nên làm gì, nhưng, ông đã ra lệnh thì phảilàm, thế nên, Tây thản nhiên, mở cửa bước vào phòng bà hai...
... Tranh tối, tranh sáng, một bóng người khoả thể, gục trên cửa sổ thút thít... cặp vú rung từng hồi theo tiếng nghẹn nấc trong đêm... cô Hai nghe tiếng động, tưởng chồngmình chùng lòng trở lại, nên càng thút thít nhiều hơn... Không biết mở đầu ra sao, nên Tây sớ rớ, đụng vào cặp ly, vỡ toang trên nền. Tiếng sành vỡ làm cô hai giật mình, ôm ngực lùi vô giường. Tây nói nhỏ: Dạ, ông bảo con vào dỗ bà, mong bà an tâm. Tuy được gọi là bà, nhưng nét mặtngười đàn bà ấy còn trẻ lắm, chỉ độ 42 tới 45 là cùng. Thânhình cô như một pho ngọc thạch, trắng toát và hấp dẫn. Vẫn chưa hết ngại ngùng, bà ngồi hẳn lên giường và co haichân lên như con sâu quắp đểche chim và vú mình. Tây thảnnhiên đưa cho bà bộ quần áo lượm lên từ dưới đất. Như bị chạm tự ái, bà vất bộ quần áoxuống đất và bảo Tây: Ông bảo dỗ, là dỗ.. làm sao? Tây luống cuống trả lời:
- Dạ, dỗ sao cũng được, miễnsao, bà nín khóc.
Nghe vậy, bà hai càng khóc lớn hơn... vừa khóc, bà vừa nằm dài trên giường, hai chân dạng hờ khêu gợi. Dù gì, cũnglà người ở trong nhà, làm sao
Tây dám phụ vụ, dỗ dành kiểu này. Thế cho nên, Tây lùi ra và nói: Con xin bà, bà đừng khóc nữa... kẻo người tanghe lại bảo con hà hiếp bà... càng nói, bà càng khóc lớn hơn, không còn cách nào khác, Tây đành ngồi xuống giường, đưa tay, đỡ bà dậy... nhưng, ơ kià, bà bỗng nín khóc, và kéo Tây vào lòng... không đợi phản ứng của Tây, cô hai đã tuột quần Tây ra, và bú lấy, bú để vòi voi của Tây. Có là thánh cũng không cưởng lại cái cám dỗ đang chạy khắp cơ thể mình, huốnghồ Tây, một thanh nhiên đangsung sức. Lấy vợ nhà quê, dođó, kiểu bú mút này làm gì có trong tình vợ chồng của Tây, thế là, Tây nằm dài, tự nguyện dâng hiến xác thịt cho"cô hai". Cu trai sung, cám dỗ cô Hai Vàng sao đâu! nó dài, nó cứng, có cong, chắc chắn làsướng lắm. nghĩ vậy nên cô Hai Vàng vội ngồi lên bụng Tây, đưa cặp vú vào miệng anh, và tay duỗi ngược ra sau lưng nâng niu của quý... Như đứa trẻ cai sữa lâu ngày,Tây tham lam ngoạm hết cả núm lẫn một phần bầu vú, chàng hít hà, bóp, cắn, nắn như người điên. Sự cuồng loạn này làm cô hai Vàng sướng ngất. Bỗng nhiên, Tây ngồi dậy, đè cô Hai Vàng xuống và hùng dũng, đặt đại bác vào nòng. Ấn thật mạnh... không gian như chao đảo, Tâykhông ngờ, lỗ Hai Vàng nhỏ đến thế, ôi, sướng quá bà ơi,con sướng quá... Bỗng nhiên, cô Hai Vàng đẩy Tây ra, làm Tây cụt hứng! Đẩy xong, cô Hai Vàng nói: Từ rày sắp tới, khi "gần" em, anh phải gọi em là Vàng và xưng anh, nếu bẩm thưa thì "đây không thèm!". Vào giờ phút này, có điđầu xuống đất, Tây cũng đi, chứ nói chi tới gọi Vàng, xưngAnh! Thế là Tây đè Vàng xuống và đặt cặp môi lên vú nàng rồi nói:
Vàng làm khó anh hả, anh choVàng chết nè... chưa dứt lời, khẩu đại bác của Tây đã lún sâu trong chim Vàng, mỗi cái nện của Tây là cả một thiên đàng hé mở. Vàng chưa bao giờ được sướng đến vậy. Thế cho nên, nàng cứ ư ử rênvà nảy đít thật cao, đón trọn nòng súng xối xả từ Tâỵ Có lẽ, Vàng ít bị vùi dập, nên vú còn chắc, chim còn nhỏ, thậm chí, nhỏ hơn vợ Tây