watch sexy videos at nza-vids!
Trang chủ > phim sex truc tuyen > Truyện sex hot nhất
Bottom Chủ đề đã đóng cửa.

Một Mảnh Đời

chửi mắng.

Ngoại thương tôi lắm. Cứ nhớ tới Ngoại là tôi khóc không ngăn được. Không có tình thương của bà Ngoại với ông Ngoại, chắc tôi không phải là “con khùng” mà tôi đã chết từ lâu rồi. Má làm sao hiểu, tôi thèm khát hai tiếng má ơi ngọt ngào.

Hồi đó má với ba đã qua Mỹ sống rồi.

Ngoại chết, tôi sống bơ vơ với mấy chú thiếmvà ông Ngoại. Dù chú thiếm thương yêu đùm bọc, dù còn ông Ngoại, tôi cũng buồn lắm. Mấy đứa em tôi lớn lên, lấy vợ lấy chồng. Ở chung với em trai, tôi bị vợ nó ăn hiếp, chắc tại nó thấy tôi “khùng”!

Có bữa tôi đi chơi vòng vòng về trễ, vợ nó liệng chén đá bát. Thôi thì tôi mua cái nồi nhỏ, mỗi ngày tự đi chợ nấu cơm nấu canh ăn một mình để khỏi làm phiền ai. Mười năm sau đó má về Việt Nam hoàn tất giấy tờ để đem tôi qua Mỹ. Tôi không muốn đi chút nào.

Ở Việt Nam, tôi còn có ông Ngoại. Ông Ngoại già lắm rồi. Dù mấy đứa cháu tôi cũng chăm lo cho Ngoại, nhưng biết có lo đầy đủ không?. Tôi vẫn nấu cơm nước cho ông ngoại mỗi ngày từ khi bà Ngoại tôi mất. Ông Ngoại già yếu lắm rồi, đi phải chống gậy.

Năm nay tôi bốn mươi lăm tuổi, nghe chị tôi nhắc chớ tôi đâu biết đếm số gì đâu. Trong gia đình chị em ai cũng thương tôi vì biết tôi bịnh mà.

Chị tôi đã có hai đứa con vô đại học, em kế tôi cũng đã có ba đứa con, em trai em gái đều đã có vợ có chồng, chỉ còn có tôi vẫn là “con khùng“.

Ngày má từ Mỹ về, dắt tôi đi phỏng vấn, tôi vẫn ao ước giấy tờ bị xù, để tôi được ở lại vớiông Ngoại. Tôi trả lời rất khùng như họ hỏi tôi thủ đô của nước Việt Nam là gì, tôi trả lời là Saigon”, họ hỏi thủ đô nước Mỹ là gì, tôi nói “ Tui hỏng biết, làm sao tui biết khi tui chưa ở Mỹ , mà thủ đô là cái gì?“ Họ tách rời má với tôi khi phỏng vấn nên tôi tha hồ quậyhồ sơ. Khi họ hỏi 100 đồng trừ 3 đồng thì còn lại là bao nhiêu, tôi lẩm nhẩm, rồi trả lời “tui hỏng biết”.

Họ gởi tôi qua bịnh viện Chợ Quán để khám, lý do trí thông minh của tôi không được bìnhthường Đi Chợ Quán thì đi, tôi đâu có muốn đi Mỹ. Ở Chợ Quán họ cũng quay tôi hầm bà lằng xắn cấu. Họ hỏi tới biên giới nước Thái nước Miên gì gì đó, tôi chớ có biết, nhưng khi họ hỏi một đồng tiền đô la Mỹ bằng bao nhiêu đồng tiền Việt Nam thì tui sùng lắm, trảlời bằng một bao bố tiền Việt chớ nhiêu.

Vậy mà không hiểu tại sao, hồ sơ bảo lãnh của má cũng đi chót lọt, và bây giờ tôi đang ở Mỹ. Mấy người kia họ nói “người ta được điMỹ thì cười, còn tôi đi Mỹ sao tôi lại khóc?”

Tôi nhớ Ngoại quá, nhớ ông Ngoại còn sống lẫn bà Ngoại đã mất.

Bây giờ tôi đang sống với ba má, có đầy đủ tình thương tôi đã từng thèm thuồng ao ướctừ hồi còn nhỏ, mà sao tôi cứ khóc hoài.

Ở đây buồn quá hà. Tôi muốn trở về Việt Nam, nơi đó tôi còn có ông Ngoại để nấu cơm cho Ngoại ăn, tôi còn được đốt cây nhang trên mả bà Ngoại, tôi còn được chạy lên chạy xuống chỗ này chỗ kia, ở đây tôi như ở tù.

Lâu lâu tôi gọi điện thoại về Việt Nam để nói chuyện với ông Ngoại tôi. Ngoại ưa hỏi

”Con vui không, ở với ba má sướng quá hả con”.

Tôi nói “Dạ con vui lắm“.

Tôi nói vậy trong điện thoại , nhưng nước mắt chảy ròng ròng, Ngoại đâu có thấy.

Tôi nhớ bà Ngoại quá trời. Nhớ hồi đó ngoại cứ kể đi kể lại nhiều chuyện hồi nhỏ, để tôi đừng có quên, vì Ngoại nói dây thần kinh củatôi bị yếu, sợ ngày nào đó tôi không nhớ tôi là ai….

Ngoại kể lúc tôi còn nhỏ ưa bịnh lắm. Sau khi chữa xong bịnh đau màng óc, tôi yếu lắm. Cả nữa người bên phải của tôi gần như bị liệt, cầm cái gì rớt bể cái đó. Ngoại đã đút cho tôi từng muỗng cơm, tắm rửa cho tới khi tôi 12 tuổi. Tới giờ hai bàn tay của tôi cũng bên nhỏ bên lớn, chân tôi đi cũng còn hơi khấp khểnh, nửa bên đít cũng hơi teo. Tôi chỉ mới biết cầm đũa ăn một mình khoảng từ mười năm nay thôi. Tại lớn rồi, hỏng lẽ đi đâu chơi,có ăn uống, mà không biết cầm đũa ăn sợ người ta cười.

Tôi cũng có vài bạn lúc còn nhỏ, mấy đứa hàng xóm đó. Tụi nó đi đâu có rủ tôi đi theo cũng cực lắm vì tôi ngồi hay bị té. Chắc cái gì đó trục trặc trong đầu tôi nên tôi không ngồivững được. Tay chân tôi có nhiều vết sẹo vì té ngã. Nhiều khi bị té chảy máu, tôi chun lên lầu trốn Ngoại. Ngoại thương, không bao giờđánh đòn. Khi tôi lì quá, phá phách quá, hay nhõng nhẽo quá, Ngoại réo ông Ngoại “ Nó lìquá, ông quánh nó vài roi cho tui”.

Vậy mà khi nghe tiếng tôi ré lên khóc là Ngoại quính quáng chạy ra la: “Sao ông quánh nó?.”

Ông Ngoại lắc đầu” Thì bà biểu… ”.

Lớn lên, từ từ bạn bè tôi đều xa lánh tôi.

Cũng phải mà, đứa có chồng, đứa đi học, đi làm ăn xa, đi xuất ngoại. Chỉ có tôi là không aithèm cưới. Bi giờ tôi chỉ có những bà bạn giànăm, sáu chục tuổi. Hồi Ngoại còn sống, Ngoại cũng ưa nói với tôi:” Thôi con, lấy chồng làm chi, cực khổ lắm”.
. Tôi nghĩ chắc Ngoại nói đúng, tôi không thích lấy chồng đâu, sống như vầy sướng hơn.

Ở đây tôi buồn quá!.

Má gởi tôi theo chương trình của những người chậm phát triển.

Tôi được cô giáo tới rước mỗi buổi sáng từ nhà, cùng với mấy người bạn cũng bị chậm phát triển như tôi, đi vòng vòng chơi để học hỏi và biết đời sống bình thường của những người bình thường. Tôi cảm thấy vui hơn vì cô giáo tôi vui lắm, lại thương tôi. Mấy tháng đầu khi mới theo ba mẹ qua đây tôi nằm ở nhà khóc suốt ngày.

Má không dám cho tôi về Việt Nam chơi, chắcmá sợ tôi “đào ngũ luôn“.

Hôm nào tôi nói chuyện với ông Ngoại, xong điện thoại, tôi ưa nằm khóc vì nhớ Ngoại.

Bà Ngoại chế

Trang: [<] 1,[2]

Trang hiện tại[2/2]
Đến trang:

Top
View: 434600