watch sexy videos at nza-vids!
Trang chủ > phim sex truc tuyen > Truyện sex hay nhất
Bottom Chủ đề đã đóng cửa.

Tội lỗi -Truyện sex hay nhất

bàng hoàng lắp bắp “Có cần thiết phải thế không?” Hồng gào lên
trong nước mắt “Anh còn hỏi có cần phải thế khong ah! Ở đây tôi còn có thể ngẩng
mặt lên không! Tôi có thoát khỏi sự dày vò của bản thân không!”. Tiếng khóc Hồng
chợt to hơn bao giờ hết tiếng khóc của uất ức, của sự tổn thương và mất mát nó
còn hơn cả những tiếng khóc trong đám tang mà tôi thi thoảng được nghe. Tôi chỉ
biết trân mắt nhìn Hồng khóc, cả người tôi như hóa đá, Hồng bớt khóc hơn nhìn
tôi đầy phẫn uất và rít qua kẽ răng “Tôi ước tôi có thể hận anh! Tôi ước tôi có
thể cầu mong anh chết đi” rồi Hồng lại nức nở khóc “Anh có biết tại sao tôi
không thể không? Đấy là vì chị tôi! Chị tôi vẫn còn yêu anh và quá yêu anh anh
biết không! Anh có biết chị tôi tối ngày lao vào công việc và học hành chỉ để
quên anh không! Anh có biết khi màn đêm buông xuống chị ấy ôm lấy tôi và khóc
cho đến tờ mờ sáng không!” “Tôi thì sao! Tôi cũng muốn khóc muốn hơn chị tôi rất
nhiều nhưng tôi phải nuốt nước mắt vào trong để an ủi chị tôi! Để nói rằng anh
vẫn là 1 con người tốt chỉ là anh bồng bột thôi! Rằng anh sẽ quay trở lại với
chị! Để chị dịu đi và chìm trong giấc ngủ! Còn tôi thức nốt đến sáng để những
giọt nước mắt vừa chảy ngược của mình trào ra ngòai”

Nhìn tôi qua những
giọt nước mắt đã cạn dần “Tôi không thể hận anh được! suốt đời này không thể!
Tôi chỉ hận tôi đã quá dại dột và mù quáng! Cả đời này tôi không tha thứ cho
tôi! Tôi đã làm hỏng bản thân tôi rồi làm anh thay đổi bởi sự dễ dãi và cam chịu
của mình để rồi bây giờ chị tôi phải khốn khổ vì anh”, “Tôi mong anh hãy thay
đổi con người anh! Quay lại với chị tôi và mang cho chị ấy điều chị ấy xứng đáng
được hưởng! Đừng để nước mắt chị tôi tiếp tục lãng phí vì anh” Hồng nói câu cuối
cùng rồi cất bước ra về.

Hồng về từ lâu mà tôi vẫn ngồi hóa đá, lần đầu
tiên bị mắng chửi mà tôi không thấy uất ưc, giận dữ. Chợt nhận ra tôi đã gây ra
quá nhiều tai họa em dịu dàng, Hồng cam chịu, tâm hồn của cả hai người con gái,
hai chị em gái đã bị hủy đi dưới bàn tay tội lỗi của tôi. Thêm một người con gái
nữa tiếp tục khóc vì tôi do tôi dù tôi chưa hề chết.
Buổi văn nghệ chuẩn bị
bắt đầu, tiếng thử loa thử đàn thi thoảng vọng từ trong hội trường vọng ra.
Ngoài cổng hội trường sinh viên các khóa đang cố gắng chen chúc để kiếm cho mình
một chỗ ngồi, tôi đứng lặng lẽ phía ngòai quan sát thi thoảng rít lên những hơi
thuốc thật dài để cố xoa đi cái lạnh bên ngoài hội trường. Quan sát chủ yếu là
các sinh viên năm 1,2,3 còn chỉ lác đác sinh viên năm thứ 4 và năm cuối, cũng
phải thôi trẻ thì thường háo hức mà.

Kéo chiếc khóa áo da cao lên 1 chút
tôi đứng tách biệt hẳn ra phía bên ngòai hội trường, tôi không thích chen chúc
vào đám đông đang hào hứng cho những tiết mục văn nghệ chuẩn bị diễn ra. Từ hôm
Hồng gào thét đay nghiến vào cái bản mặt đểu giả của tôi đã khiến tôi nhận ra em
yêu tôi đến như nào, tôi đối xử với em chẳng ra gì mà hàng đêm em vẫn dành nước
mắt để nhớ đến tôi mặc cho bao công việc học tập bộn bề. Em vẫn dành tình yêu
cho kẻ không biết trân trọng tình cảm như tôi dù bên em không thiếu những anh
chàng tài giỏi và bảnh bao. Tôi chợt thấy quy’ những giây phút được bên em, nhớ
em đến lạ thường và tôi đã có mặt ở đây. Tôi muốn chờ e như bao lần khác dù lần
này tôi không còn ngồi ở ghế vip mà vất vưởng tít bên ngòai hành lang hội
trường. Tay cầm túi đựng chiếc bánh gato kem xinh xinh tôi vừa mua, tôi sẽ tặng
em khi tiết mục của em kết thúc như một món quà noel. Em sẽ nhận quà sẽ ngỡ
ngàng nhìn tôi, nụ cười em sẽ nở to hết cỡ trên gương mặt đẹp đến thánh thiện.
Giọt nước mắt vì hạnh phúc của em sẽ lăn và em sẽ lao vào vòng tay tôi, tôi sẽ
ôm em thật chặt sẽ không bao giờ làm tổn thương em nữa. Tôi cứ tự tưởng tượng tự
suy nghĩ bàn tay nắm chặt vào cái túi đựng bánh như sợ đánh rơi nó giống như tôi
đã đánh rơi tình yêu của em. Ngoài hành lang chỉ có những tiếng rít ngắt quãng
của những cơn gió lạnh lùa dọc hành lang, tôi không hề thấy lạnh, không hề thấy
cô đơn khi đứng một mình dưới những cơn gió lạnh, chiếc bánh kem nhỏ bé dường
như là cái lò sười liên tục truyền cho tôi hơi ấm.

Chẳng mấy chốc tiết mục của em đã đến, người dẫn chương trình giới thiệu tên em,
cái tên tôi đã nghe không biét bao nhiêu lần. Em cất giọng trong trẻo chào mọi
người rồi bắt đầu hát, tiếng hát em vẫn hay như mọi ngày nhưng sao hôm nay tôi
thấy hay thế, thấy ấm áp thế mặc dù tôi đứng tít ngòai phía hành lang chứ không
phải ngồi hàng ghế đầu. Rướn ngừoi qua cái cửa hội trường đang đông nghịt người
tôi thấy em trong trang phục áo bà ba, khuôn mặt đánh phấn đỏ hồng, bở môi nhỏ
bé hôm nay đẹp kỳ lạ. Tôi háo hức chen mạnh lên trong những cái nhìn khó chịu
của những người đứng trước, tôi muốn gần, gần em hơn nữa.

Sau một hồi
luồn lách tôi đã đứng gần sát cánh gà sân khấu, đủ để nhìn thấy em với vẻ đẹp
dịu dàng nết na gần hơn bao giờ hết, tiếng hát e đang nhỏ dần xuống báo hiệu bài
hát sắp hết, tôi cầm chặt túi đựng bánh để chuẩn bị tặng em. Khi bài hát kết
thúc cũng là lúc tôi lao mình lên nhưng không chỉ có tôi, có nhiều, nhiều lắm
những anh chàng khác, to con có, mảnh mai có, nhỏ bé có… lao lên với những bông
hoa tươi thắm, những câu chúc mừng và khen ngợi, có ai đấy còn choàng cho em 1
vòng cổ kết bằng hoa. Em chỉ biết nhận và cảm ơn trong đám đông ấy và hình như
em không có thời gian để nhận ra ai cả. Nhìn đám đông và nụ cười e liên tục nở
trên môi, tôi thấy mình nên dừng lại, bởi vì tôi sợ tôi tặng em cũng chỉ cười,
chỉ cầm lấy rồi gật đầu mà không biết ai đã tặng trong đám đông ấy. Tôi lặng lẽ
xách chiếc bánh ra ngoài, tôi sẽ chờ buổi văn nghệ kết thúc, tặng em và đèo em
về.

Nhưng dự tính này của tôi cũng không thành, khi buổi văn nghệ kết
thúc, tôi nán nạn chờ em, đứng như một cái bóng phía ngoài hội trường, điếu
thuốc lá trên môi thi thoảng lại đỏ rực lên sau mỗi cái rít thật dài của tôi
trong bóng tối. Tôi đã nghe thấy tiếng em ríu rít từ xa “Hôm nay vui quá! Cám ơn
mọi người nhé!” tôi lao ra chuẩn bị đón em với chiếc bánh trong túi, nhưng giọng
nói thánh thót lại vang lên và lần này nó làm tôi khựng lại “Cường ơi! Nhớ cầm
cả túi hoa nhé! Tớ muốn mang hết về! Chịu khó giúp tớ nhé” tiếng người con trai
đáp lại “Rõ thưa người đẹp” và tiếng em cười khúc khích trong trẻo thay tiếng
trả lời. Hóa ra em đã có người đưa về, hóa ra những bó hoa được những người con
trai tặng em không muốn bỏ đi bó nào, hóa ra không hề có nước mắt và sự buồn rầu
của em như Hồng nói. Tôi đang thấy em hạnh phúc vui vẻ với một người con trai
không phải là tôi. Lòng tôi chợt nhói đau, tôi muốn vứt chiếc bánh rồi bỏ về
nhưng tôi không đành lòng.

Di chuyển chầm chậm và giữ khoảng cách với
chiếc xe cub 50 đang chở em, tuy giữ khoảng cách tôi vẫn thi thoảng nhận được
những tiếng cười khúc khích của em theo cơn gió lạnh đập vào người tôi. Tiếng
cười trong trẻo như những chiếc kim chich vào ***g ngực trong thời tiết giá rét
làm tôi cảm thấy vừa đau đớn vừa lạnh buốt. Chiếc xe máy đã dừng ở cổng nhà em,
tôi dừng xe cách một đoạn đủ an tòan để e không nhận ra. Lúc này tôi mới quan
sát anh chàng đưa em về, một anh chàng cao ráo tuy hơi gầy một chút, gương mặt
sáng sủa,

Trang: [<] 1,42,43,[44],45,46,54

Trang hiện tại[44/54]
Đến trang:

Top
View: 434948