![]() | ![]() ![]() |
/>
với Th làm dữ quá. Đi cũng để xem thái độ thằng V sao nữa, để coi thằng V hay là
ai khác giật dây đánh nó.
“Th sang xe V đi” H lanh chanh.
Th xuống xe sang
xe V. nhìn thằng V lúc này chả vui tí nào cả.
“Thôi, để T chở cho” nó vừa
nói vừa gãi đầu.
“Thế thôi, không đi nữa” Trời ạ, con xin bà cô.
Cuối cùng
nó cũng đành thua, để H chở nó. Nó ngồi cách H khoàng 20cm (đủ khoảng cách cho t
rym tung hoành). Mà con gái đi xe cũng lạ, cả cái yên to tướng mà ngồi tọt lọt
có chút phía trước.
2 Xe chạy gần như ngang hàng, H với Th cứ ý ới nói chuyện
với nhau, con gái đúng lắm chuyện. Nó đút tay vào túi áo, kéo cổ áo lên che
miệng, nhìn xa xa nghĩ vẩn vơ. Sắp đến giao thừa rồi mà nó vẫn chưa xác định
được điều gì cả.
Xuống Vinh, 4 đứa gửi xe vào công viên trung tâm chơi, Nó cứ
đút tay vào túi quần lầm lũi đi. Ở đâu H chạy tới khoác tay vào tay nó.
“Cho
nhờ cái tay, lạnh quá.hì…” Vừa nói H vừa ngoảnh sang nhìn nó cười, bỗng thấy
mình lớn, muốn mãi được nhìn nụ cười như thế ở trên môi H.
“Ờ, cho thuê, tí
nhớ trả tiền” nó chọc H, vừa nói vừa quay sang nhìn thằng V, nó có vẻ không vui
nhưng vẫn tỏ ra bình thường.
“Hứ, keo kiệt thế, không trả đó, làm gì được”
Nó cười mỉm rồi đi tiếp, H tung tăng tung tẩy nhảy nhót đi bên nó, nhìn như
cô công chúa nhỏ. ‘Hình như anh yêu em.’ Lúc này thằng V có vẻ bực, kéo Th đi
chơi xe đụng. H cũng rủ nó đi.
“Đi T, mình cũng vào húc nhau”
“Sặc, Tui
thế này đi sao hả bà cô”
“ờ nhỉ. Hay lại coi. H lái chuẩn lắm đấy”
“Thiệt
không đó?”
“Hì. Đi T nha. Nha nha nha” Nhìn mặt H dễ thương làm nó cũng muốn
lại xem.
2 đứa vừa tới thì Th với thằng V cũng đã vào. H mua vé rồi cũng vào
luôn. Được khoảng 5 phút thì đụng kiểu sao mà H lộn nhào ra khỏi xe. Nó nhìn
cười tưởng mọi chuyện ổn thì H khóc, H khóc khi vừa ngước lên nhìn thấy nó đang
cười. Nó chạy về phía H.
“H…, sao không?”
“Hu hu”
“Đấy, bảo không chơi
rồi mà cứ ham. Ra T xem”
“Hu hu, thấy người ta ngã còn đứng cười”
“Ờ…” khi
đó buồn cười lắm, H chả đau đâu cả, chắc thấy nó cười nên H khóc làm bộ
thôi.
Đưa H ra 1 chút thì 2 đứa kia cũng ra thăm hỏi. Nói chung là chả có gì
to tát, haizzz, con gái nó thế.
“2 đứa chơi tiếp đi, nó chả sao đâu, làm nũng
ấy mà”
“Ờ, có người sung sướng kìa. Hứ”
Nó cười với H, lúc đó nó thấy
hình như nó yêu H nhiều rồi. 2 đứa kia lại ham hố chơi tiếp. phởn ghê gớm. Nó
với H đi dạo, ra cạnh hồ tìm chiếc ghế đá ngồi. không hiểu sao lúc 2 đứa vừa
ngồi xuông, không gian im lặng thế, 2 đứa chỉ im lặng.
“Lạnh không?”
“Ừm..”
“Ừm sao? Lạnh thì ngồi gần T cho ấm”
“Ừm..” nhưng H vẫn ngồi
im. Nó đành dịch lại gần H, kéo H nép vào người nó
“Ấm hơn không?”
“Ừm..
ấm”
“Ừm suốt vậy?” Vừa hỏi xong câu này thì H vòng tay ôm ngang người nó, rồi
khóc.
“Sao khóc rồi?”
“Đừng bao giờ đánh nhau, đừng bao giờ bị như thế này
nữa..huhu”
“Haha, coi kìa, ai lại khóc như con nít thế, mọi người nhìn kìa,
xấu hổ chưa kìa”
Vừa nói xong H cắn nó 1 cái.
“Oái, đau”
“Nói mà cứ
chọc, thiệt đó, đừng thế này nứa”
“Ờ ờ, không thế này nữa.hì”
“Hứa
đi”
Nó nhìn H rồi cười nhẹ.
“Ừm.. T hứa, không đánh nhau nữa, họ có đánh T
thì T cũng cho họ đánh”
“Trời.. phải chạy đi chứ”
“Chạy làm gì. Để cho họ
đánh, có người chăm rồi”
“Ai?”
“Chả biết, haha”
Hình như bây giờ nó đã
có câu trả lời cho những thắc mắc của nó, còn 30 phút nữa là giao thừa…….. 4 đứa
chạy xe sang quảng trường chờ pháo hoa.
Sang đến nơi, nó ngồi ghế đá, còn H
với Th rồi cả thằng V cũng chạy đi đâu. Nó cũng chả quan tâm 2 đứa kia, dõi theo
H tủm tỉm cười.
Rồi thì giao thừa cũng đến, lần đầu tiên nó không ở bên bố mẹ
khi giao thừa.
Lúc chùm pháo hoa đầu tiên được bắn lên là lúc nó chắp tay cầu
nguyện, thâm chúc cho bố mẹ nó mạnh khỏe, chúc cho anh chị có cái tiết đầm ấm,
chúc cho những người nó yêu thương tràn ngập niềm vui.
“Làm gì thế” H ở đâu
chạy tới chỗ nó, H cũng làm đúng điệu bộ mình rồi hỏi.
“Ngắm sao” Hớ, nó xem
pháo hoa mà bảo ngắm sao cơ đấy.
“Đẹp không?”
“Đẹp, như thiên thần
ấy”
Ngoảnh sang nhìn H cũng thấy H đưa mắt nhìn nó kèm theo nụ cười nhẹ, em
đã chiếm trọn tim anh rồi.
Đứng im lặng ngắm pháo hoa 1 lúc, nó quay sang
nhìn H. Gãi đầu gãi tai (ba cái lúc này đầu với tai nó lại ngứa mới khổ
chớ)
“H…”
“….” H ngước mắt nhìn nó như dò hỏi.
“Anh yêu em” Lúc này nó
hồi hộp lắm, chả nói gì nữa, tay cũng không gãi lung tung nữa. 2 cặp mắt nhìn
chăm chăm 1 lúc, thấy H cứ im lặng nhìn nó, nó ngại nó quay mặt lên ngắm Pháo
hoa, vừa đưa mặt đi thì H ôm lấy nó rúc rich khóc.
“Sao khóc nữa…?” nó hỏi
như âu yếm.
“em chờ anh, chờ anh lâu lắm rồi..huhu” vừa nói H vừa sụt sịt
khóc. Lòng nó lâng lâng, vui biết bao. May sao thằng V không ở đó.
Đẩy nhẹ em
ra đặt lên môi em nụ hôn nhẹ, em ngượng đỏ chín mặt, và nó em em yêu nhau từ đó,
mặc cho những gian nan, khó khăn đang chờ nó phía trước.
Vậy là nó đã
quyết định dấn thân vào cuộc tình với em, đối mặt với “ai đó” đang muốn chống
đối nó, ngăn cản nó và em đến với nhau. Nhưng giờ, nó và em đã nắm tay nhau,
cùng đi chung 1 con đường, đường đời đầy chông gai, gian nan và thử
thách.
Hai đứa diễn phim Hàn Xẻng mà quên mất xung quanh nó và em lúc này có
bao nhiêu ánh mắt đang nhìn. Lúc đó thật sự mới cảm thấy sến cmn luôn. Để tránh
những cặp mắt đang nhìn cái mặt đỏ bừng em lại ôm nó, úp mặt luôn vào ngực nó
cười tủm tỉm. Má nó chớ, lúc ôm khóc sướt mướt thế thì chả ngại, giờ xong xuôi
rồi thì lại ngại, lạ thế chứ. Nó ôm lấy em, vuốt lên mái tóc em, nhìn mọi cười
bằng ánh mắt cảm ơn thân thiện, cười ngại ngùng.
“Thôi, đi ra ngoài chút anh”
“Hì, ừm.. mình ra”
2 đứa quay đi, dắt tay nhau bước ra.
“Mà gọi anh
luôn à. Nghe lạ quá nha”
“Hứ, không thích hả, không thích thì thôi”
“Ơ, ai
bảo không thích nào”
“Hì……….”
“Thôi đi ra”
“Ờ.. em ơi…”
“Đi
ra..”
“Em ơi… gọi anh nữa đi…”
Nó vừa đi vừa nũng nịu em như thế, còn em
cứ 2 tay đẩy nó đi ra khỏi đám đông, 2 đứa lại quên đi cái giây phút “sến” đó,
lại đùa nghịch nhau.
Anh chỉ mong anh có đủ nghị lực, để trên môi em mãi nở
nụ cười. Ở đâu đó có chăng là nỗi lo, thì giây phút này hãy để tình yêu lên
tiếng.
Đùa nghịch nhau 1 lúc thì pháo hoa cũng hết (ở Vinh thường bắn có 15
phút à), em gọi cho Th để chuẩn bị về. 2 đứa ngồi trên xe 1 lúc thì 2 đứa kia
cũng ra. Mặt thằng V lúc này có vẻ khó coi, cũng dễ hiểu thôi, nhưng lòng nó
đành xin lỗi thằng bạn, vì nó không thể mãi dối lòng mình được.
4 đứa về, lần
này nó dành cầm xe, 1 hồi phân bua thì H cũng chịu để nó làm xế. V với Th phóng
lên trước, thằng V có vẻ phóng nhanh, 1 lúc đã mất hút. Nó và em vẫn từ từ chầm
chậm, siết ga nhẹ để tránh đi cái lạnh đầu xuân, cũng để thưởng thức cái không
khí xuân đang tràn ngập phố phường, để tận hưởng thêm cái giây phút hạnh phúc
này.
Trên đường về em vẫn ôm nó, không còn líu lo như lúc đi nữa, thỉnh
thoảng em lại kêu buồn ngủ. Đến đường rẽ về phía nhà nó thì thấy Th đang đứng
đó, chả thấy thằng V đâu.
“Ơ, Th. V đâu? Sao đứng đây?”
“V đi nhậu rồi. nó
bỏ Th ở đây chờ H”
“Cái thằng. Thôi, nhà anh cũng gần, em với Th về đi kẻo