![]() | ![]() ![]() |
muộn”
“Anh về được không”
“Được mà, có tí thôi mà”
“Ừm.hì”
“Chà chà,
2 người đổi sang anh anh em em bao giờ thế” Đang ngọt ngào thì Th chen
vào.
“Chết, quên ấy mà” Nó lại gãi đầu.
“Này, quên gì mà quên. Không thích
kêu thế thì thôi nha” em lườm nó cáu gắt. nai tơ hóa sư tử rồi
“Hề hề, giận
à. Thôi, em với Th về đi”
Nói xong nhìn mặt Th cười lém lỉnh. Chào hỏi thêm
vài câu rồi thì ai đi đường nấy.
Sắc xuân tràn ngập ngõ xóm, len lỏi vào từng
gia đình, nó về đúng lúc mọi người đi hái lộc, xã nó có cái đền, rằm, mồng 1
người ta đến thắp hương khá đông, riêng đêm giao thừa đây còn là nơi mọi người
đến hái lộc. Mọi năm nó không đi, năm nay vừa lúc nó đi chơi về, nó cũng hòa
mình vào dòng người vào chùa.
Nó vào chùa thắp hương, cầu mong cho mọi chuyện
tốt đẹp, gia đình ấm áp, và không quên cầu mong cho người con gái nó yêu thương
ngập tràn niềm vui. Nó hái cho mình 1 chiếc lá cây vạn tuế xem như là hái lộc,
bước ra đường giang rộng 2 tay ôm trọn mùa xuân.
Về đến nhà bố mẹ nó đã ngủ,
nó cũng lại bàn thờ thắp hương rồi leo lên giường. Mọi cảm giác đau đơn trên
người nó giường như đã tan biến. Hãy cứ yêu, cứ thương, rồi sẽ vượt qua, mặc cho
ai có khinh thường nó.
Sáng mồng 1 tết, 7h nó tỉnh giấc. SÁng nay, không gà
chạy rông, không người đi lại, còn sớm mà, ở quê có tục kiêng tới nhà nhau sáng
mồng 1, sáng nay chỉ dành cho gia đình, ông bà. Nó với bố cũng tính xuống nhà
ông ngoại, sau đó nó về cùng đám thanh niên trong xóm đi chúc tết hàng xóm láng
giềng.
Bố nó xách chai rượu nếp (rượu này nhà tự nấu), 3 quả cau với 3 lá
trầu để xuống mừng tuổi ông bà, năm nào cũng thế, nhà nó chỉ mừng tuổi ông bà
như thế. Xách chiếc phượng hoàng đã khá là tả tơi ra mà có gì đó xót xa. Chỉ
mong nó có thật nhiều tiền mà mua cho bố nó cái xe máy, sửa sang lại mái nhà để
ăn tết đàng hoàng hơn. Đã bao cái tết như thế rồi, tự an ủi mà cố gắng
thôi.
Sáng sớm nay công nhận là vắng thiệt, có đôi ba chiếc xe đạp, xe máy
chạy ngược xuôi, còn hình như mọi người vẫn đang sum vầy trong mái ấm của
họ.
Xuống đến nơi, ông bà ngoại thấy nó thương tật đầy mình mà ngạc nhiên, cả
ông cả bà xúm lại hỏi nó làm nó còn chưa kịp chúc tết ông bà nữa. Cũng lấy lý do
tai nạn ra để thưa với ông bà, cũng hỏi han 1 lúc rồi thôi, mừng, chắc tết nay
hạn chế ra ngoài, chứ gặp ai cũng hỏi thế này ngại chết.
Một lúc sau thì hàng
xóm anh em đến chúc tết ông bà, nó với bố cũng xin phép về để đi chúc tết những
nơi khác nữa. Nó về làm vòng trong xóm với đám thanh niên rồi về ăn cơm với mẹ.
Cứ ngày 1 là chỉ có nó với mẹ ăn cơm. Lúc này không còn bận rộn nữa, nó cảm thấy
xao xuyến, nhớ em. Thật lạ, cũng 2 con người ấy, cũng chừng ấy thời gian không
gặp nhau, thâm chí là hơn, nhưng sao cảm giác khác nhau quá. Nó chỉ muốn gặp em,
nhìn thấy em, nói chuyện với em và được ôm em thật chặt.
Buổi chiều nó xung
phong ở nhà để mẹ đi trong xóm. Loay hoay 1 lúc rồi nó rúc vào chăn tránh cái
rét, nghĩ ngợi 1 lúc rồi ngủ lúc nào không hay.
Khoảng 3h, đang mơ mơ mang
màng thì thấy bàn tay ai ấm ấm đặt lên trán nó, môi ai nhè nhẹ hôn nó lên má, nó
nghĩ nó đang mơ. Lấy tay quẹt 1 cái bên má để chùi cái gì ướt ướt vừa dính lên
thì nó bắt gặp khuôn mặt ai đó. Mở mắt nó thấy em, nó cười hạnh phúc, đáp lại nó
em cũng cười, vẫn là nụ cười ấy, nụ cười đã nuột trọn trái tim nó. Nó quàng tay
ôm lấy em áp vào ngực nó. Em dãy dụa đấy nó ra.
“Này..hư quá. Mọi người thấy
đó.”
“Chả ai thấy đâu.hehe”
“Hứ. hư quá. Dậy, ngày đầu năm mà ngủ thế này,
lười quá”
NÓi xong em cầm tay kéo nó dậy,haha, nó cũng đâu có nhẹ mà kéo được
chứ.
Nó ngồi dậy, lại ôm em và hôn em 1 cái thật sâu, em ú ớ 1 tí rồi thôi.
Em ngồi cạnh nó, dựa người vào ngực nó.
“Ngủ từ sáng giờ à, không đi chúc tết
à?”
“Người ta dậy từ sáng sớm, xong xuôi rồi mới ngủ nha”
“Thiệt
không?”
“KHông tin hả, không tin thì thôi”
“Ơ, em hỏi thôi chứ có nói
không tin đâu”
Nó với em nc âu yếm nhau 1 lúc rồi đi ra phòng khách ngồi
chơi, nói là phòng khách chứ cũng là lại bàn ngồi thôi, chứ nhà nó làm gì có
phòng ngủ với phòng khách chứ, cái nhà gỗ đừng đầu nhà nhìn hết sạch sành sanh.
Cảm giác có em bên cạnh thật là, mọi thứ cứ như thể tan biến vào hư
không.
“Đi chơi nha” miệng lém lỉnh, cái mắt chớp chớp.
“Đi
đâu?”
“xuống vinh”
“Xa…”
“Điiiiii…..” em nũng nịu nó.
“Ừm..thì đi,
nhưng phải hôn đã”
“Không hôn. Có đi không?” em giở cái giọng sư tử lên với
nó
“Ừ, thì đi. Sợ. Nhưng chờ mẹ về đã, chả ai trông nhà, mà về cho mẹ biết
kẻo tí về muộn mẹ lo.”
“hì……….dạ” em ngoan ngoãn, thấy yêu em lắm.
Một lúc
sau mẹ cũng về, vừa thấy mẹ em chạy ra luôn
“Mẹ, mẹ đi đâu về đấy ạ” nhìn em
lanh chanh, thấy ghét. Lại còn gọi là mẹ nữa chứ, kiểu này sau 2 người mà về 1
phe là nó chết chắc luôn.
“Con à Hạnh, đến khi nào đó con. Mẹ đi chúc tết
vòng trong xóm” (Từ bây giờ mình sẽ gọi tên em, không là H nữa mà là Hạnh, Ngân
Hạnh)
“Dạ, con đến đc lúc rồi, lục hết bánh ăn rồi, T ngủ như heo ấy mẹ
ạ”
“Ờ, nó thế đó con, lớn chứ chả biết khôn gì con à”
“Hì…….dần anh ấy
khôn mà mẹ”
“Thôi cô ơi, dóc quá. Mà mẹ toàn nói xấu con thôi. Thế con chỉ có
nước ế thôi mẹ”
“mày lại nói ngất nữa rồi” mẹ nói rồi cười, nụ cười vui vẻ
của một người tần tảo nuôi con khôn lớn, lời mẹ nói cũng đúng, nó chưa lớn, nó
còn thiếu bản lĩnh, còn suy nghĩ nông cạn quá.
“Mẹ, con với Hạnh đi chơi tí
nha”
“Ừm, 2 đứa đi cẩn thận, không như hôm trước là về bố mày cấm cửa luôn
đó”
“Dạ… con biết rồi mà”
Chào mẹ rồi 2 đứa vi vu đi chơi xuân.
“Giờ đi
đâu?”
“Ừ…………….. đi công viên nha. Đến cái ghế đá hôm trước mình ngồi
ấy”
“Lạnh lắm, mà sợ hôm nay chưa mở cửa”
“Thì cứ xuống đi, lạnh thì có em
ôm, không mở thì mình lại đi dạo”
“Ờ ờ, lạnh không ôm mặc kệ
đó”
“Hứ”
Cũng may hôm nay công viên vẫn mở cửa. Nó và em vào đúng ghế đá
tối qua. Ngồi, em dừa vào nó, nhẹ nhàng trong cái lạnh mùa xuân (lạnh chả khác
gì mùa đông đâu). Hôm nay em nói cho nó biết vì sao hôm đó thằng V bỏ Th đứng
giữa đường như thế. Trước khi nó tỏ tình với em, V cũng đã kéo em đi để tỏ tình,
nhưng em đã từ chối, từ chối vì nó. Nó vui, nhưng trong nó vẫn có 1 nỗi lo, làm
sao để là thằng ‘đàn ông’ như em muốn, làm sao để xứng đáng với tình yêu của em
đã dành cho nó, khi mà nó còn kém rất nhiều thằng khác đang theo đuổi em.
Ngày mai, lớp nó tổ chức đi chơi, nó và em lại gặp nhau, một ngày mới nữa đang
chờ nó.
Vậy là nó đã quyết định dấn thân vào cuộc tình với em, đối
mặt với “ai đó” đang muốn chống đối nó, ngăn cản nó và em đến với nhau. Nhưng
giờ, nó và em đã nắm tay nhau, cùng đi chung 1 con đường, đường đời đầy chông
gai, gian nan và thử thách.
Hai đứa diễn phim Hàn Xẻng mà quên mất xung quanh
nó và em lúc này có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn. Lúc đó thật sự mới cảm thấy sến
cmn luôn. Để tránh những cặp mắt đang nhìn cái mặt đỏ bừng em lại ôm nó, úp mặt
luôn vào ngực nó cười tủm tỉm. Má nó chớ, lúc ôm khóc sướt mướt thế thì chả
ngại, giờ xong xuôi rồi thì lại ngại, lạ thế chứ. Nó ôm lấy em, vuốt lên mái tóc
em, nhìn mọi cười bằng ánh mắt cảm ơn thân thiện,