![]() | ![]() ![]() |
cái điện thoại, tự thưởng sau thành tích học tập. Em tết nay
mua cho mẹ mình cái áo ấm. Chà, con dâu tương lai chu đáo. Về nhà, anh trai mình
gặp em, cứ khen đáo khen để, mình được đà lên mặt kiêu. Chở em về trong niềm hân
hoan vui sướng, 1 cái tết trọn vẹn hơn đang chờ mình. trong đầu mình nghĩ
thế.
Bữa ăn tất niên, mình mời em qua nhà ăn cùng gia đình, gia đình
mình cũng đã xem em như con dâu (tương lai). Tất niên niềm vui ngập tràn. Đêm
giao thừa, mình chở em về xin phép cô chú rồi 2 đứa lại đi chơi. Cũng là như cũ,
vi vu xuống vinh, xuống đúng cái ghế đá cái tết trước mình với em đã ngồi. Cuộc
đời chưa bao giờ mình cảm thấy niềm hạnh phúc ngập tràn như thế, ngồi đến khoảng
11h thì đưa em về, năm nay 2 đứa quyết định đón giao thừa ở nhà.
Về nhà, mình
lấy xe đưa em về, vì lúc đi đi xe em nên giờ 2 đứa 2 xe. Trời về khuya lạnh thấu
xương. Trong lòng vẫn ấm áp, và mình tin trong em cũng vậy.
Tạm biệt em với
nụ hôn nồng nàn không muốn dứt, mình về với gia đình. Xuân mới đang đến rất gần,
nhà nhà đã bắt đầu thức dậy, chuẩn bị đón xuân. Về đến nhà mình nhắn tin cho em,
cứ thế cho đến lúc giao thừa.
Vừa bước sang năm ới, mâm cỗ bắt đầu được hạ
xuống, mình gọi điện cho em chúc tết, rồi nói chuyện với cô chú, chúc tết cô
chú. Em cũng đòi gặp mẹ mình để chúc tết, không biết em nói gì mà mẹ rất vui.
SAu đó đến lượt mình được em chúc, yêu quá cơ. Một lời chúc tết khá khó
hiểu:
"Anh... năm mới này, em chúc anh khỏe này, giỏi này, gái không theo
này, yêu em hơn này..hì..mà giả sử không có em thì anh cũng phải tốt đấy" nghe
xong mình cũng chúc lại em.
Có chút suy nghĩ trong lời chúc của em, sao lại
có giả sử ở đây. khó hiểu. Mình lại vui với bố mẹ, anh trai. Xong "tiệc" thì
mình mới để ý điện thoại, thấy tin nhắn chúc ngủ ngon của em, mình cũng chúc em
ngủ ngon rồi đi ngủ. Chờ ngày mai, và những ngày sau đó nữa.
Năm nay có anh
về, nên ngày mồng 1 2 anh em đi hết nhà người quen để mồng 2 thoái mãi đi chơi.
Em cũng cùng bố về ngoại. Ngoại em cũng xa nên đi đến tối muộn mới về. Tất nhiên
mình với em vẫn liên lạc thường xuyên, thỉnh thoảng em lại gọi cho mình để kiểm
tra coi có uống rượu không. Tết cũng không được uống nhiều, có "vợ" khổ thế đó.
Em có hỏi thì mình cứ bảo không uống, chứ thật ra chả sót ly nào, tối về mệt bơ
phờ, nằm luôn.
9h tối em về đến nhà, 2 đứa nhắn tin thêm 1 lúc (nói 1 lúc chứ
cũng tầm 1,5 tiếng, trong lúc mình đang muốn ngủ) rồi ngủ, ngày mai sẽ đi chơi,
lại tay trong tay với em.
Sáng mồng 2, anh trai cầm xe đi chơi mất, mình đành
kêu thằng bạn qua chở, tính kêu em nhưng nghĩ em chạy xe xa vất vả. Năm nay tập
trung tại xã mình, mình xuống, em sang là vừa đẹp.
Tính đường đến chỗ tụ tập
thì em xa hơn mình nên mình đến trước. Lúc này lớp cũng đã tập trung khá đông,
hình như có thêm 2 đôi nữa thì phải, mình với em là tiên phong rồi mà.
Xuống,
gặp bọn đó nói chuyện cười đùa vui vẻ chờ em đến, mình không nghĩ rằng chỉ không
lâu sau có điều kinh khủng đang chờ.
Nói chuyện được khoảng 10 phút thì thấy
xe máy em từ xa đang tiến về phía mình, lớp mình đứng phía bên này đường, còn
bên kia em đang tới (chỗ này là cái ngã tư). Gần hơn, em thấy mình đang nhìn em
từ xa, em cười và cứ thế phóng xe về phía mình mà không để ý gì cả. Mình cũng
hơi tách khỏi đám bạn để chuẩn bị đón em nhưng.....
Đang háo hứng nhìn em thì
1 chiếc xe tải chở gỗ lao qua ngã tư, chiếc xe tải phanh trượt 1 đoạn dài nhưng
dường như không kịp, vì lúc đó em cũng đang băng qua đường, xe em tan nát, em
văng ra một đoạn xa nằm không động tĩnh gì. Minh như thằng điên lao tới chỗ em,
bọn lớp cũng theo sau.. đỡ em lên ôm em vào lòng, nhìn em ....em cũng chỉ nhìn
mình không nói được gì cả, máu từ đầu em đã chảy, chảy lên tay, lên áo mình..lúc
đó em bấn loạn lắm, chỉ kịp kêu bọn bạn gọi xe cấp cứu. Nhìn em mà nước mắt cứ
rơi, mình khóc thật sự. Câu nói cuối cùng mà em dành cho mình
"Anh ơi, em đau
lắm."
Ở xa xa tiếng xe cứu thương đang tới..nhưng.........
Mình ngồi đó,
ôm em như 1 thằng điên biết khóc. Xung quanh bao tiếng khóc cất
lên.......
PS: Thôi, mình dừng. Cố lắm mới dám nghĩ lại khoảnh khắc ấy để
kể.. mình khóc cmnr các bạn ạ. Em tàn nhẫn quá em ơi, để anh 1 mình.
Đến bây
giờ mình chưa bao giờ hết bị ám ảnh bởi hình ảnh đó, lời nói đó. Hôm qua ở đó
lại có 1 vụ tai nạn, sợ quá mình phóng thẳng về nhà luôn.
Thanks các bạn đã
theo dõi cuộc đời mình (đến nay). Buồn.........
-------- Hết phần 1
--------
PHẦN 2 - HÀNH TRÌNH TÌM LẠI.
Chap 1:
Nó là T, T là nó. H là em, em là H. Nó yêu em, em cũng yêu nó. Và...
Vào 1
ngày cả nước đang đón xuân thì thần chết đã mang em đi, mang em đi ngay trước
mắt nó, trong vòng tay nó, ánh mắt đó, nụ cười đó, hơi thở đó...làm sao
quên.
Em ra đi trong muôn vàn tiếc thương của người thân, bạn bè, bà con lối
xóm. Đau thương, tuyệt vọng nhất lúc đó là mẹ em, bố em và cả nó nữa. Tại sao
lại là em? Tại sao? Tại sao? những câu hỏi mà nó nhắc đi nhắc lại nhiều
lần,nhưng ai trả lời được cho nó bây giờ. Chúa? hay là ông trời? cũng thế cả
thôi. Tại sao lại đúng lúc đó, khi mà niềm tin, hi vọng, hạnh phúc đang ngập
đầy.
Ngày đưa tang em vang đâu đó là tiếng khóc ai oán, tiếc khóc tiếc
thương, bạn bè đông đủ, cúi mặt tiễn đưa em. Nó, nó không còn nước mắt để khóc,
cổ họng nghẹn cứng không thành lời nữa, chỉ biết lê lết cái chân theo sát xe
tang em. Từng đợt gió cứ ùa về, làm tung lên những chiếc khăn tang đáng sợ, trời
đất như u ám, ai oán.
"Gió heo may về lạnh lắm em ơi, nhà đó, bếp lửa đó sao
em không dùng, lại ra đây, nơi trống vắng đìu hiu"
Em khuất dần dưới lớp đất
kia, để lại đó những người thương người nhớ. Tập thể lớp vẫn đứng đó, không ai
muốn quay lưng về, không ai muốn để em đó, một mình. Nó ư? nó lúc này không còn
là nó nữa. Xơ xác tiêu điều ngồi gục bên nấm mộ em. Mới hôm qua thôi nó còn thấy
em cười, nhưng... sao mà nhanh thế, chóng vánh đến lạ thường.
Đâu đó có bàn
tay lay nhẹ, giọng nói yêu ớt xen lẫn tiếng khóc nức nở cất lên.
"Về thôi T
ơi. Xa rồi, mất rồi, hết thật rồi.."
Tiếng Thùy tựa như lời khóc than, thôi
đành ngoành lại, cô ơi, chú ơi, đừng khóc nữa. Xa hơn nó 1 chút là chú, chú đang
dìu cô đã kiệt sức, ngất lên ngất xuống bao lần, còn trên gương mặt có phần hốc
hác của chú là đôi mắt đỏ hoe, những giọt nước mắt vẫn tiếp tục rơi. Gió heo may
vẫn thổi, và em đang nằm đó, thôi...phải về thôi...
"Đừng ngoảnh lại T ơi,
không được. Đừng...đừng..."
Có ai đang giữ chặt cánh tay nó, ôm cái đầu nó để
không cho nó ngoảnh lại..giãy dụa khóc than trong vô vọng..em đã khuất rồi..
Chap 2:
Về nhà, cảm giác của nó bây giờ là Chán, chỉ có vậy thôi. Nó như con chó
bệnh, chán ăn, chán ngủ, mà ngủ nó đâu ngủ nổi, nằm xuống thôi, nhắm mắt lại
thôi là hình ảnh em hiện về. "Anh ơi, em đau lắm" lời nói cuối cùng của em với
nó cứ văng vẳng đâu đây, cứ rất gần rồi lại rất xa, cảm giác em đang xa dần nó
mà không sao dữ lại được, tuyệt vọng, bất lực. Hình ảnh em lịm dần trong vòng
tay nó cứ hiển hiện, làm toàn thân nó đau nhức, con tim nó tê tái, nó như người
hoảng loạn, xen lẫn những kỷ niệm đẹp là máu, máu của em cứ thế chảy, nhưng nó
bất lức, bất lực hoàn toàn. Tại sao? tại sao? tại sao? Nửa đêm giật mình ngồi ở
góc nhà, chẳng làm gì cả, vò đầu,