![]() | ![]() ![]() |
hỏi nó gì cả nên thôi... Cứ thế buổi học đầu tiên diễn ra
trong sự im lặng, buồn bã của nó.
Chap 4:
Chiều về, nó lại ngủ, vì không ngủ nó cũng chẳng biết làm gì, mà thực sự lúc
đó nó cũng chẳng thiết làm gì cả. Mặc kệ cho những chiều thể dục rộn ràng dưới
sân, nó cứ ủ rủ trong phòng, đến giờ nó đi ăn, nhấm nháp tí cơm rồi bỏ bữa đó.
Với nó cuộc sống lúc này thật vô vị, mọi thứ đều vô nghĩa.
Tối đến nó lại lang thang, tay cho vào túi quần, lúc cúi mặt, lúc ngẩng mặt
lên trời mà đi. Qua quán net mà nó vẫn vào online để nói chuyện với em, mắt nó
lại cay, nó đứng thần người nhìn vào đó, nhớ lại cách đây không lâu là nó tung
tăng tung tẩy khi có tin em, khi được nói chuyện cùng em.
Mặt nó lại gục xuống, tay trong túi quần nắm chặt, miệng cắn chặt lấy môi.
Rồi lại ngửa mặt lên trời, nước mắt lại chảy, một mình cứ đứng trong bóng tối,
mặc cho người qua lại, mặc cho trong cái không gian sáng kia là những tiếng cười
đùa.
Rồi nó lại lang thang tiếp, đi vẩn vơ trong sân trường lại gặp đúng chỗ nó
từng bị em tát, cái tát ngập tràn hạnh phúc, cái tát mà sẽ không bao giờ nó có
lại, nó chỉ mong ngày nào cũng được em tát như thế. Nhưng trước mắt nó lúc này
chỉ là ánh đèn mờ ảo, hàng cây đang đứng im, ủ rũ theo nó, không một chút
gió.
"Khóc cho nhớ thương vơi trong lòng.
Khóc cho nỗi sầu nhẹ như
không.
Bao nhiêu yêu thương những ngày qua.
Đã tan theo khói mây bay thật
xa."
Nó đứng đó mà thét mà gào, chán nó lại đưa tay lên mà cắn, máu nó chảy, nhưng
chả thấy đau. CHỉ thấy nước mắt vào miệng nó mắn chát. Nó đang ngửa mặt lên trời
thì thấy bóng ai đứng cạnh nó, không nói gì chỉ nghe tiếng sụt sịt. dần thành
tiếng nấc, tiếng nấc làm nó tò mò. Nó ngoảnh sang thì Ly đang đứng đó. Không
biết vì sao Ly biết nó ở đây.
Nó quay sang, Ly thấy nó máu trên tay đang chảy, vừa nấc Ly vừa nói với
nó
"T ơi, đừng làm Ly sợ, nhìn T thế này Ly sợ lắm"
Nó đang không sợ gì thì Ly sợ gì chứ, sợ cái quái gì, hay sợ nó. Nó lấy tay
gạt nước mắt cho Ly rồi cười như một thằng điên, có lẽ hành động của nó chỉ có ở
viện tâm thần thôi. Thấy nó thế Ly quay sang nó, ôm lấy nó mà tiếp tục khóc. Nó
chẳng biết làm gì, cứ đứng thế, 2 tay buông lỏng, nhìn hàng cây nước mắt lại
chảy, nó buồn. Máu từ tay nó dình vào áo Ly, nhìn máu nó lại sợ. Đẩy ly ra nó
chạy, chạy và chạy. Ly đằng sau hét lên
"T ơi, đừng thế nữa.." rồi Ly òa khóc, nó nghe tiếng khóc của Ly to hơn, có
gì đó bất lực trong tiếng khóc đó, nó đứng lại, ngoảnh lại nhìn Ly thì thây Ly
đang gục xuống, 2 tay chống xuống đất mà khóc. Ly khóc vì cái gì chứ, vì nó ư,
vì một thằng điên như nó ư.
Nó từ từ lại gần chỗ Ly. Ly vẫn cứ khóc, nhìn Ly nhỏ bé, còn nó thì thảm hại.
Nó đã làm em, và giờ là Ly phải khóc.
"Ly.. đứng dậy đi"
Nó ngồi xuống đỡ lấy Ly từ 2 vai. Nghe lời nó Ly từ từ đứng dậy, tiếng khóc
lại to hơn, rồi lại ôm nó mà khóc. Nó một tay buông lỏng, 1 tay vô lưng Ly.
"Đừng khóc nữa Ly.."
"Đừng khóc nữa ... T xin đó"
Rồi Ly nín dân, nhưng vẫn gục vào người nó. Nó cũng chẳng biết phải làm sao,
cứ đứng đó mặc cho màn đêm buông xuống. Đâu đó là những đứa sinh viên đi chơi về
đang đứng nhìn nó với Ly, bàn tán, xì xào, nhưng nó có để ý làm gì nữa đâu, thân
xác nó nó còn không tiếc thì những thứ gọi là xấu hổ giờ cũng chẳng tồn tại
trong nó nữa.
Màn đêm buông xuống, một người đi, một người đau và làm 2 người đau, ít nhất
là lúc này....
Chap 5:
Bỗng Ly giật nó, đẩy nó ra, rồi chạy. Lần này Ly chạy chứ không phải nó chạy.
Nó không hỏi gì, không nói gì, chỉ ngoái đầu lại nhìn theo. Tự nghĩ, chắc có lẽ
ai rồi cũng bỏ nó đi bất ngờ vậy thôi. Đưa đôi bàn tay lên vuốt mặt kêu trời mới
biết máu đã chảy rất nhiều xuống 2 bàn tay, nhỏ từng giọt xuống đất. Quay đầu
lủi thủi đi về thì Ly lại chạy vào,trên tay Ly là bông băng, thuốc. Giờ thì nó
hiểu Ly vì sao lại chạy, trên tay Ly cũng là những giọt máu của mình.
"T ngồi lại ghế, để Ly băng tay lại cho" Ly đã bình tĩnh lại, giọng nhỏ nhẹ,
vừa kéo mình lại chỗ ghế đá.
"Thôi, cần gì, 1 tí nó hết thôi, chảy hết đi cũng được, hết là chết, chết là
hết"
"T nói gì vậy, ngồi xuống đi, đừng làm Ly sợ nữa"
Bây giờ nó mặc nhiên cho Ly muốn làm gì thì làm, đối với nó mọi thứ đã không
còn ý nghĩa gì, kể cả bản thân nó. Dưới ánh đèn xen qua những kẽ lá, Ly chăm
chút từng tý để băng lại những vết răng lún trên tay nó. Ly xức thuốc khử trùng,
lúc này nó thấy đau, bất giác nó rên lên.
"T chịu đau tí thôi, băng lại là hết đau đó" Ly nhẹ nhàng vỗ về nó. Một thằng
con trai nhưng bây giờ như trẻ con, dễ khóc, và có người đang ở cạnh an ủi.
Đôi trẻ cứ ngồi đó, màn đêm cứ dần về khuya, im lặng, không ai nói với ai câu
gì. Nó ngồi thẫn thờ, còn Ly ngồi nhìn nó với ánh mắt muốn dò xét, nhưng có lẽ
Ly ngại hoặc cũng có thể Ly hiểu đang có nỗi đau vô hình trong nó.
"Ly, về đi, muộn rồi. Về đi không mẹ lo"
"Ừ, tí nữa Ly về"
"Về đi, T cũng về nghỉ đây" Đến lúc nó thấy mệt, một phần vì máu nó ra, một
phần cũng muốn nằm ngỉ, ngủ cho quên đi tất cả.
"Ừ, thế mình về thôi"
Nó đứng dậy đi về, tưởng rằng 2 người 2 ngả, nhưng
Ly lại theo lối nó đi.
"Ly về đi" Nó dừng lại, mặt vẫn cúi xuống đường, 2 tay vẫn bỏ vào túi quần
vừa nói với Ly.
"Ly vào lấy xe. Nãy qua phòng T nhưng không thấy T"
"Ừm"
Giữa màn đêm lại có 2 con người cạnh nhau, nhưng giường như họ đang độc bước.
Sân ký túc xá giờ vắng vẻ, trong các phòng, hành lang thì vẫn nhộn nhịp. Nhìn
cảnh ấy nó lại thấy cô đơn, trống trải.
"Ly vào lấy xe đi. T đứng chờ"
"Ừm"
Nó chờ Ly lấy xe, hồn vẫn lạc nơi đâu. Chiếc xe Ly chạy ra.Nhớ những
lần em chạy xe sang nhà nó, cũng chiếc xe ga, cùng màu.
"T lên nghỉ đi. Ly về đây"
"Ừ, Ly về đi"
Chiếc xe chạy dần khuất, nó đứng ngóng theo nhớ về hình ảnh
quen thuộc. Lòng nó lại đau. Nó ngồi xuống đó, mặt ngửa lên trời mà hỏi ông trời
"tại sao lại đối xử như thế với con?" Nước mặt lại chảy từ khóe mắt. Có ai đó
đang ngồi xuống cạnh nó.
"Thôi, mọi chuyện qua rồi, mày buồn anh em cũng buồn, đời mày con dài, còn
bao nhiêu thứ mày phải làm. Đứng dậy nào, giờ về đi ngủ" Tiếng anh Linh điềm đạm
cất lên bên nó, động viên nó.
Nó vẫn ngồi im, vì nó chẳng biết nói gì cả, mặc dù nó biết anh em trong phòng
cũng đồng cảm với nó lắm, nhưng ước gì nỗi đau có thể dễ vượt qua như cơn gió
thoảng.
"Thôi, về nào. Chú mày mạnh mẽ lên" Anh Linh vừa nói, vừa kéo nó đứng dậy.
Rồi 2 anh em lên phòng.
Hình như hôm nay mấy thằng trong phòng cố tạo ra nhiều trò để làm nó vui, để
cả phòng nhộn nhịp. Nhưng nó cũng chỉ có cười trong nước mắt, buồn cho cái sự
đời.
Sáng hôm sau, nó đang ngủ thì bị mấy thằng thức dậy. Bọn đó biết,nếu bọn đó
đi trước thì chưa chắc nó đã muốn đến lớp.
"T, dậy, dậy đi học"
"Dậy đi ăn sáng đi học mày"
Cả mấy đứa cứ xúm lại, bắt nó dậy để đi cùng như muốn động viên nó. Ừ, thì
cũng dậy, la lết cho hết ngày, ngày rồi lại qua ngày cho quên đi nỗi đau.
Có đau thương, có hoạn nạn thì mới thấm tình anh em, mới biết ai sống thật