watch sexy videos at nza-vids!


TROI TRONG XANH.TK

Truyen tinh cam,lang man,hai huoc,hot nhat danh cho tuoi teen

Xuống Dưới
Admin [OFF]
Rất Đẳng Cấp

chặt mà tim mình xốn xang chộn rộn bao cảm xúc. Vui nhất là cái diều Hoàng
Vi vẫn còn nguyên vẹn mang về.


Về tới ngõ, đành phải chào cả bọn để về nấu cơm. Đứa nào đứa nấy mặt mũi tiếc
nuối đến tội. Vẫy vẫy chúng nó mà không muốn dứt. Đóng cổng vào nhà mà nghe
loáng thoáng bao nhiêu tiếng chửi vọng lại.


- Thằng chó Buồi sao mày lấy hết tre của bố đi vót diều. Éo mẹ nhà mày.


- Bố ơi thằng Lực nó lấy hộp màu nước con vừa mua tập vẽ đi nghịch hết rồi...
Hu hu...


- Mày đi đâu về mà quần áo rách bươm toàn đất thế hả mấy thằng kia.


- Óe, mẹ ơi con bị trâu điên đuổi, hức...


- Tao vả gãy răng cái tội nói phét giờ. Dì Tám vừa nhìn thấy mày đánh nhau
bên làng bên xong. Bố tiên sư con cái bố láo.


- ...


Xóm nhỏ lại nhộn lên một hồi lâu. Khói bếp của bà cuộn lên không trung từng
vòng. Ngồi ăn với bà bữa cơm cuối, thỉnh thoảng lại dụi dụi vào bà nũng nịu. Bà
lại cốc đầu mắng.


- Thằng cu khỉ, ăn nhanh rồi còn về không muộn xe !


Biết là chẳng níu lại được mãi, đầu giờ chiều mình và em chào bà rồi xách đồ
ra cổng. Bà chân yếu nên chỉ tiễn mình một đoạn. Vi nắm tay rồi đeo cho bà một
chiếc lắc bạc, dặn bà giữ gìn và đeo luôn luôn để tránh gió. Mình ứa nước mắt
không biết làm gì. Vừa đi vừa quay lại nhìn bà. Bà cứ khóc lén hoài à. Làm tim
mình thắt lại. Đau ơi là đau. Bóng bà cứ nhỏ dần. Mình có thể tưởng tượng rõ
hình ảnh bà cầm vạt áo chấm chấm nước mắt rồi quay vào nhà. Lại những chuỗi ngày
lủi thủi một góc quê nhớ con nhớ cháu, đợi mãi mà chẳng đứa nào về thăm bà thăm
mẹ. Tối nay, chỉ còn lại một mình bà ăn cơm bên bếp lửa...


Ra cổng làng thì thấy bọn trẻ đứng đó đợi từ bao giờ. Mình dúi cho thằng Học
bọc quần đùi. Cái tài sản mà lúc nào mình cũng ôm khư khư và sẵn sàng khóc thét
nếu bị mất.


- Cầm đi, dấu kĩ vào. Khi nào bố mày dấu quần còn có cái mà mặc. Nếu chật quá
thì tháo ra rồi khâu lại cho rộng. Mày cố gắng lo học hành đi. Đừng nghịch
nhiều. Tao đi đây !


Mẹ cái thằng. Đã đang não hết ruột. Thấy mình đưa quần cho lại còn khóc ầm
lên. Mũi rãi tèm lem đầy mặt.


- Dm mày cút nhanh đi... rồi thỉnh thoảng về chơi với bọn tao.


Nói xong nó cũng dúi cho mình một bọc giấy.


- Sắn tao mới luộc. Có cả túi đường trong ý. Mang lên xe mà ăn.


Mình phải bước nhanh không khóc òa lên mất. Sao cái lũ này nó lại làm mình
khổ thế chứ. Vẫy từng đứa một. Định nói thêm với chúng nó lúc nữa thì chúng nó
cứ đuổi quyết liệt.


- Thôi mày đi nhanh đi. Không tao bủm rắm vứt vào mặt giờ.


- Đi đi. Bao giờ về thì sang hú tao nhá.


- Lâu không về thì đừng có quên bọn tao nhá !


- Lần sau về bọn tao làm cho cái diều to hơn !


- Hè về lâu nha. Tao sẽ dẫn mày đi lội hồ bắt cá !


- ...


Biết bao nhiêu là lời hứa hẹn. Em dắt mình đi thật nhanh. Em không nín được
khóc. Cứ nức nở từng hồi. Ôm lấy vai em mà đi. Lau nước mắt cho em. Dỗ em mãi.
Mình biết em buồn lắm. Rời góc quê bình yên để về lại ngôi nhà đầy rẫy những
hiểm nguy và sợ hãi. Ước gì được che chở cho em mãi. Để không bao giờ thấy em
khóc như thế này.


- Hoàng ơi !


- Ừ !


- Mình sẽ lại về đây nhé !


- Ừ !


- Thật nhé Hoàng !


- Ừ, anh hứa ! Nhất định sẽ về !


Em cố nhoẻn miệng cười. Tay lau nước mắt nhìn đi chỗ khác. Cái hồ sen hôm về
em chỉ cho mình cứ lăn tăn nước như vẫy chào. Không biết lần sau về có đúng mùa
sen không nhỉ. Cho em ngắm sen thỏa ước mơ luôn. Ngoảnh lại đằng sau vẫn thấy lũ
trẻ loi choi loi choi ở cổng làng. Những tiếng hát nghịch ngợm vẫn vang vang sau
lưng.


“Khi tóc thầy bạc, chúng em vẫn còn ngu.


Khi tóc thầy bạc trắng chúng em vẫn ngu như lúc đầu.


Thời gian trôi qua, tiền nhiều mà không khôn ra.


Tuổi ấu thơ… em đi học, ngu như bò” ….



Chap 26.


Xe về tới Hà Nội vừa lúc chiều xuống. Mình và em chen chúc qua những con
đường tắc mệt gần chết. Khổ thân em đi đôi giày búp bê hôm trước mới mua nên còn
cứng, xước hết gót chân. Cuối cùng không chịu được em bỏ giày vào balo rồi đi
đất. Bây giờ mà đeo cho em cái nón rách đằng sau rồi đeo cái ông bơ trước cổ thì
có đầy người đến vứt tiền cho em mất. Vừa đi vừa thỉnh thoảng phải quay sang
trọc em để em giật mình tỉnh ngủ chứ nhiều lúc em cứ gật gật gù gù tí ngã ra
đường.


Về đến ngõ là em lại tung tăng ngay lập tức. Em phi ngay vào nhà bác Tâm để
đón Ki. Nhìn chủ và chó rối rít với nhau mà thấy ghen. Ngứa mắt ! Bác Tâm thấy
bóng mình gọi cả mình vào.


- Thằng Hoàng đem mấy con mèo mẹ mày gửi về này. Cho bác một con để nuôi bắt
chuột nhé. Hôm nọ con Tít ngủ bị chuột leo lên giường cắn toét cả tay. @@


- Dạ thế bác lấy hai con cho chúng nó có bạn chứ tách mình nó ra tội
nghiệp.


- Ừ thế bác lấy hai con tam thể nhé !


- Mẹ cháu gửi lâu chưa hả bác ?


- Gửi hôm kia. Mẹ mày đi công tác mấy ngày.


Lại đi công tác. Mẹ sắp sửa giống cô Thi rồi. Cứ bỏ con vật vờ ở nhà suốt
ngày. Nhưng mà mình cũng thấy sướng. Lại được tung hoành với em. Hể hả ra mặt.
Ngó vào thùng vuốt vuốt mấy con mèo. Lông bọn này dài mượt hơn chứ cũng chẳng
lớn hơn mấy. Mình với em lôi đống động vật về. Nhà sắp thành sở thú đến nơi.


Mở cửa vào nhà thấy thân thuộc quá. Em không dám về nhà ngay. Vào nhà mình
trước rồi nghe ngóng tình hình trước. Lúc sau em mới dám trèo qua ban công về mở
cửa phòng cất đồ.


- Vi ơi !


Em thò đầu ra cửa. Trông mặt tự nhiên nham hiểm dễ sợ. Làm mình thấy ghê
ghê.


- Sang nấu cơm cho anh !


- Cho Hoàng nghỉ. Em ngủ đây!


Hả? Cái gì vậy trời! Thế tối nay mình ăn gì? Lụi hụi cất đồ vào tủ, bê lũ mèo
lên nhà kho, vào nhà tắm thay quần áo cho hết mùi xe. Ngửi đã thấy say. Lò dò
xuống bếp đã thấy em đang cặm cụi lau chùi nồi chảo. Yêu thế!


- Sao tưởng đi ngủ không nấu?


- Thấy Hoàng chịu đi tắm em mới chăm thôi!


Em vênh mặt lên nhìn rồi với cái tạp dề vòng qua đầu mình.


- Hoàng nấu đi!


- Cái gì? Anh không biết nấu cơm!


- Không biết em chỉ cho


- Không! Vi không nấu thì nhịn.


Chưa nói xong em đã cấu cho một cái đau điếng người.


- Nhưng anh mệt lắm. Hu hu


- Em cũng thế! Hi hi


Vừa nói em vừa giả bộ ỏn ẻn. Ghét cái mặt. Mò trong tủ lạnh thấy có con cá mẹ
đã mổ và rán qua. Nhăn nhó bỏ ra. Rau thì có đỗ. Hic. Em nhìn túi đỗ cứ bần thần
một hồi. Biết là em nhớ bà. Mình vội giằng lấy đem ra nhặt. Hai đứa ăn đỗ xào
mới cá rán là no rồi. Em lấy gạo đặt nồi cơm. Mình vừa làm vừa cười. Lần thứ lẻ
vào bếp. Ngày trước bị mẹ quát vô tâm nên thỉnh thoảng cũng xuống bếp nói
chuyện, giúp mẹ mấy thứ, nhưng chưa bao giờ được đứng nấu chính thế này. Em vừa
vo gạo vừa ngó ngó chỉ mình phải làm thế này thế kia.


- Mệt quá! Vi giỏi thì làm đi!


- Chú ý lắng nghe! Đã dạy cho còn cãi. Người đâu kì cục.


- Có ai bắt người yêu nấu cơm thế này không chứ?


- Có Vi, được chưa? Hở? Hoàng còn cãi em tụt quần ra lót ổ cho Ki


Bà nội này lại quay trở về bản chất rồi. Khổ mình rồi. Phụng phịu làm theo em
những gì em chỉ. Em mở tủ lạnh mò gừng và ớt để làm nước chấm cá. Ớ. Nhắc mới
nhớ. Lát phải đi mua quần. Quần đùi mình cho thằng Học hết rồi

Trang: [<] 1,23,24,[25],26,27,39

Trang hiện tại[25/39]
Đến trang:
TROI TRONG XANH
Dang xem: 1
Trong ngay:18
Tong da xem:256204
U-ON
Facebook
Twitter
Chia sẻ bài viết này:
Link:
BBCode:
MỌI YÊU CẦU THẮC MẮC XIN LIÊN LẠC THEO SđT: 01676420117
Coppy right © by TROI TRONG XANH.All rights reserved
Edit