![]() | ![]() ![]() |
thấy thằng Hưng ngã đổ ghế. Sau đó hét ầm nhà
lên.
- Hoànggggg! Mày ra đây mà xem. Ra mà xem em Nhíp nhà mày đối xử với tao thế
nào này.
Vùng dậy chạy ra máy tính. Trên face em là ảnh thằng Hưng đứng chỉ tay ngoài
ban công, trên người có mỗi cái quần nhỏ. Không phải nói, thằng Hưng khóc thét.
=)) Nhìn cái ảnh buồn cười lắm nhưng vẫn phải an ủi nó rằng mình sẽ bảo Vi tháo
xuống. Trời ơi Vi ơi. Đủ trò quậy phá. Mà em gây thù chuốc oán mà không sợ hậu
quả gì hết thế này thì chết.
- Mày chừa tội đi ngủ không mặc quần đi nhé!
Chưa kịp nói thêm gì thì thằng Hưng đã chạy tót ra ban công.
- Này bà nội. Chơi gì mà ác vậy? Trên face tôi còn thầy cô bố mẹ nữa. Mọi
người nhìn thấy tôi ngủ với thằng Hoàng mà mặc mỗi cái sịp thì tôi biết giải
thích sao?
- Giải thích sao kệ đằng ấy? Thế lần trước đằng ấy post cái ảnh nói chuyện
với Hoàng lên sao đằng ấy không nghĩ cho tui?
- Này, có gỡ xuống không? Tôi … tôi giết thằng Hoàng.
Gì? Chỉ vì cái ảnh mà quay ra giết mình. Mà nhìn thái độ của em mình biết em
không gỡ đâu. Ngang như cua. Vào máy tính đăng nhập facebook mình để chat khuyên
nhủ em. Ủa mà sao mình sang face em không nhìn thấy cái ảnh ấy nhỉ? Lật sang
face thằng Hưng xem. Ui zời. Em còn nhân đạo chán. Em hạn chế chỉ cho thằng Hưng
nhìn thấy. Yêu em thế. Em không bướng đến mức quá đáng như mình tưởng. Ngó ra
ban công thấy thằng Hưng vẫn đang xuống nước van xin em gỡ ảnh. Mà thằng này
cũng khôn. Biết tính đối thủ thế là tốt. Mình quay trở lại giường nằm đọc sách.
Thỉnh thoảng hình ảnh em cứ nhảy vô làm mình mất tập trung hoài. Phì cười rồi cố
gạt hình bóng em đi để đọc sách.
***
Hôm sau mình và Hưng dậy muộn, em đã chuẩn bị xong bữa sáng. Kế hoạch dình
chụp ảnh dìm hàng em của nó đã thất bại thảm hại. Còn suýt bị em dìm lại nữa.
Nhưng không thấy nó cay cú gì. Thậm chí còn chào buổi sáng em một cách tử tế làm
mình sốc tí ngã.
- Mày ăn nhầm thuốc hả Hưng?
- Đừng tưởng tao tha. Em Nhíp nhà mày được lắm. Tao cất mối thù này vào
tim.
Lại còn gì nữa. Nghịch với em thì chỉ hại người thôi. Tốt nhất cứ như mình là
hòa bình. Hôm nay em dậy sớm nấu xôi lạc. Vừa ăn vừa nhớ quê. Chỉ tội cơm nấu
bằng nồi cơm điện không thơm bằng bếp củi.
Dắt xe ra cổng, thằng Hưng giành xe máy đi. Bảo mình đi xe đạp cùng em. Sướng
quá nhảy lên xe em phóng luôn. Em ngồi đằng sau mình, lại hát. Mình vừa đi vừa
cười.
- Vi ơi!
- Dạ!
- Ôm đi!
- Không. Kì lắm!
- Ôm 1 cái thôi mà!
- Không đâu. Bạn nhìn thấy ngại lắm
Không nịnh được. Thôi vậy. Bao giờ chỉ có mình và em. Mình sẽ ôm bù.
Chiều tan học thằng Hưng đèo mình tới đón em. Đứng đối diện cổng trường đợi
em, cứ nghĩ miên man tối nay sẽ ăn món gì, chơi trò gì, em hát cho nghe bài gì.
Đang nghĩ thì bị thằng Hưng tóm tay bất ngờ tí ngã.
- Chết mẹ rồi Hoàng ơi. Ông Tùng!
Hốt hoảng nhìn sang phía cổng trường. Đúng ông Tùng rồi. Không hiểu lão này
cứ tìm em làm gì không biết. Hận gì cô Thi thì tìm cô mà tính sổ. Sao cứ làm khổ
em tôi vậy hả trời. Chạy sang đến nửa đường thì lão đã bắt được em ngay khi em
dắt xe ra cổng. Em sợ đến nỗi rúm ró. Mình cũng sợ không kém. Giờ mình tới đó
cũng không làm gì được lão, lão đạp mình một cái gì lăn quay. Vội quay lại chỗ
thằng Hưng tìm cách đối phó.
- Giờ hai thằng mình không đánh lại được đâu, tao gọi cứu trợ rồi. Mình đi
theo xem lão đi đâu đã.
Ông Tùng lôi Vi vào taxi. Tim mình đập loạn xạ như muốn nhảy ra khỏi lồng
ngực. Sống cận kề nguy hiểm thế này chẳng mấy tổn thọ. Chắc phải tìm cách đưa em
cao chạy xa bay nơi này mất. Lúc này lại thấy biết ơn và quý thằng Hưng hơn bao
nhiêu phần. Nhìn nó lái xe với vẻ mặt lo lắng không kém mình mà cảm động.
Lão Tùng đưa em ra phía đường cao tốc Láng – Hòa Lạc. Chẳng hiểu nếu có em
trong tay lão sẽ làm gì nữa. Không dám nghĩ. Suýt bị lão bắt một lần đã hoảng
lắm rồi. Giờ làm sao để cứu em về bây giờ. Mình cuống đến nỗi bấu chặt vào sườn
thằng Hưng.
- Thằng chó, bỏ tay ra cho tao gọi điện thoại.
- Gọi gì nữa?
- Thông báo địa điểm cho mấy thằng kia. Mà không xong rồi. Chúng nó không ra
kịp đâu. Để tao nghĩ cách.
Chạy khoảng hơn 1 cây thì thằng Hưng phóng lên trước xe taxi. Đường dành
riêng cho oto mà chạy xe máy lên thế nào cũng bị bắt. Nếu mình bị bắt, để lão
Tùng vượt qua mất dấu thì em chết mất.
- Hoàng, Hoàng! Mày mắt tinh nhìn xem cho tao trước kia có phải trạm công an
giao thông không?
- Phải! Tiên sư mày. Giờ có cả cơ động. Bị bắt là chắc rồi.
- Mày bám chặt vào nhá. Bọn mình sẽ mất tí máu đấy.
Chưa kịp chuẩn bị gì, thằng Hưng đã vẹo đuôi xe ngay trước đầu taxi. Thằng
này liều dã man. Chẳng biết có cứu được người không. Hai thằng cùng chết thì dở
việc. Trong đầu mình lúc này chỉ có hình ảnh em thôi. Rồi mình nghĩ đến mẹ. Nhỡ
đâu có chuyện gì thì sau này ai chăm mẹ. Huhu
Tài xế taxi thấy có biến trước mắt nên phanh gấp vào lề đường, phi lên hàng
rào thép, cách mấy ông cơ động có mấy bước chân. Thằng bạn mình bình thường ngu
ngu mà giờ thông minh phết. Dù bấm bụng thế nào cũng mất mấy trăm cho các chú.
Nhưng mà kệ. Ông Tùng bước xuống xe xem có chuyện gì. Mình và Hưng vội phóng
đến.
- Chú công an ơi! Cái chú này tự nhiên đến trường lôi bạn cháu đi theo. Chú
xem có phải bọn bắt cóc không chú!
Nghe cái giọng giả nai của thằng Hưng mà bấm bụng cười. Câu quen thuộc nhất
của cơ động mà ai đã từng bị bắt xe đều thuộc lòng:
- Xin anh cho chúng tôi kiểm tra giấy tờ!
Lão Tùng nhìn mình cay cú lắm. Hai lần bắt cóc con gái hờ bị thất bại cả hai.
Mình chạy ra cửa taxi lôi em ra. Mặt em cắt không còn giọt máu. Đưa em vào trạm
ngồi đợi giải quyết. Thằng Hưng lúc này mới thở ra hơi. Dựng xe vào lề đường rồi
vào ngồi phịch cạnh mình. Thở một lúc nó quay sang hỏi em:
- Bà nội có bị đánh chỗ nào không?
Em lắc đầu rồi lí nhí cảm ơn. Lời cảm ơn thật lòng sau bao nhiêu trò quậy phá
trả thù. Thằng Hưng xua tay, ngồi dựa đầu vào tường:
- Khỏi! Về xóa ngay cái ảnh tôi đứng ngoài ban công đi là được.
Phì cười. Mình thừa biết nó cùng mình đuổi theo em, tìm mọi cách cứu em không
phải chỉ vì cái ảnh đâu mà. Thằng quỷ! Nó rút điện thoại gọi đám bạn đến đón ba
đứa. Phòng trường hợp lão Tùng giải quyết xong xuôi lại đuổi theo em. Mình kéo
đầu em dựa vào vai mình. Mỗi khi sợ hãi nhìn em khác hẳn những lúc em nghịch
ngợm bày trò quậy phá. Mình không biết như thế nào mới thật là em. Em mạnh mẽ
hay em mỏng manh, yếu đuối? Có thể là cả hai! Mà có quan trọng đâu, dù thế nào
mình cũng yêu thương em hết lòng, bất chấp mọi hiểm nguy để bảo vệ em. Tay em
vẫn còn run run. Trong lòng mình cũng sợ lắm. Nhưng phải gạt đi vì mình biết,
mình cần phải cứng rắn và mạnh mẽ, bởi mình còn là chỗ dựa cho một thiên
thần.
Chap 28.
Mình được tha về sau khi nộp 300k tiền đi nhầm làn đường cộng phóng nhanh
vượt ẩu. Lúc đầu các chú đòi nhiều hơn nhưng do trong ví thằng Hưng còn mỗi
320k, cộng thêm công Vi năn nỉ ỉ ôi nên kết quả là “Thôi, chú cho 20k còn về đổ
xăng” @@. Số mình may mắn gặp toàn người tốt =.=
Trước khi về em bảo mình đợi, tiến đến chỗ ông Tùng, nói gì đó