![]() | ![]() ![]() |
đi đâu thế?
- Đi đâu kệ mọe tao!
Gõ cửa phòng em rồi gọi nhẹ nhẹ. Em mở cửa cho mình mà tròn mắt. Mình tót vào
phòng em luôn rồi cài then cửa vào.
- Cho anh ngủ với!
- Sao có nhà không ngủ mà lại sang phá em?
- Kệ. Nằm ngủ ở nhà chán lắm!
Nói xong mình phi vào giường em luôn. Chăn gối em thơm khủng khiếp. Chỉ muốn
hít một phát là hết mùi luôn, xong rồi cất hết mùi thơm ấy trong phổi, thỉnh
thoảng ựa ra ngửi. Em tắt đèn rồi chui vào chăn với mình. Quay sang ôm chặt lấy
em mà tự dưng muốn khóc vđ. Cảm giác ức ức tủi tủi làm sao ý. Em dụi đầu vào
ngực mình rồi thủ thỉ.
- Em chuyển đến ở với Linh nha Hoàng nha!
- Vi thích à?
- Linh có rủ em mấy lần. Linh ở một mình cũng buồn. Mà em ở đây cũng sợ bố
Tùng. Hay em chuyển đi một thời gian thôi. Khi nào ổn thỏa em lại về với
Hoàng.
- …
- Nha Hoàng nha. Hoàng đừng buồn nha!
- …
- Hoàng nhớ ăn uống đầy đủ, chăm thay sịp, chăm tắm nha!
- …
- Hoàng…!
- Ơi!
- Hoàng không nghe em nói à?
- Anh có nghe mà!
- Thế Hoàng trả lời đi!
- Ừ, Vi muốn làm thế nào cũng được. Anh đồng ý mà!!! đất
thế này.
Em giơ tay bóp bóp mũi mình rồi lại dụi dụi vào ngực mình. Cảm giác khó chịu
khủng khiếp. Muốn khóc nhưng phải nín. Muốn chửi cho em một trận cho hả nhưng
thương em quá mà phải im. Tại sao em có thể bỏ mình mà đến ở với bạn được chứ.
Em thương Linh ở một mình chứ em không thương mình sao ? Mình ở một mình cũng
buồn chứ bộ. Tuy mình là con trai nhưng cũng có phải cục đá đâu. Tủi thân chán
lại thấy thương em. Em bị đánh, bị dọa nhiều quá thành ra sợ hãi ngấm vào máu
rồi. Giờ cứ nhắc đến bố Tùng là mặt em lại tái mét rồi chân tay run lên. Mình
chẳng tìm được cách nào giúp em hơn cách của thằng Hưng. Đành phải để em chuyển
đi thôi. Buồn quá ! Tim mình thắt lại theo từng nhịp thở. Ôm em trong tay mà
không thể chấp nhận được sự thật là mai chẳng còn được nhìn thấy em ở đây nữa.
Dụi cằm lên mái tóc em, vuốt nhẹ từng lọn tóc chờn vờn trước mặt mình. Thôi thì
cứ ngủ ngoan đi em nhé. Chỉ cần em an toàn là được. Còn khổ đau, thương nhớ...
Anh chịu vậy.
Chap 29.
Em chuyển nhà vào chủ nhật. Nhà Linh ở cách trường em chỉ một cây số nhưng
lại ngược hướng mình đến trường nên chẳng thể đưa đón em đi học được. Em chỉ đem
theo sách vở, quần áo và vài đồ dùng cá nhân nên mình và Hưng cũng không phải
chuyển nhiều lắm Mặt mình thiểu não cả ngày, chẳng buồn nhếch mép lên cười lấy
một lần mặc cho em với thằng Hưng ra sức pha trò.
- Bố cái thằng dở người. Người yêu chuyển nhà xa có một đoạn mà cứ làm như nó
sang I rắc không bằng.
- Công nhận! Nhà em chớ có phải hang hùm đâu mà sao anh Hoàng lo gì thế?
- Đấy, người yêu anh chỉ được cái nói đúng. Ôm cái nào! Ôm!
Ôi mẹ ơi. Vô duyên lại được cả đôi. Hai đứa rướn người ôm nhau trước mặt mình
với em. Mình thì đỏ mặt quay đi còn em thì khúc khích cười. Ghét cái kiểu đụng
tí là cười thế không biết.
Nhà Linh không trồng Tường Vi mà trồng hoa giấy. Em với mấy cành hoa chìa ra
ngoài móc vào thân cây rồi quay sang cười với mình. Buồn quá đi mất. Chẳng có
tâm trạng đâu mà cười lại với em. Em chạy lại ôm mình, dụi dụi vào ngực mình
nũng nịu.
- Hoàng đừng giận em, Hoàng đừng lạnh lùng mí em mà!
- Ờ!
- Cuối tuần em về nấu cơm cho Hoàng ăn
- Không cần
- Em mua tặng Hoàng cả tá quần đùi.
- Khỏi
- Em đưa Hoàng đi ăn pizza
- Không thích
- Em hát cho Hoàng nghe
- Đau tai
- Điên lắm rồi đấy nhé. Không cần thì thôi!
- Ơ ơ anh cần!
Vội chạy theo kéo em lại. Người gì mà dễ cáu không à!
- Cần cần, cần hết! Đồ đàn bà…
- Sao?
- Ờ, đồ đàn bà xinh đẹp! :v
Ôm em vào lòng, bị em cấu cho mấy cái nhưng vẫn ôm chặt. Em đứng bứt bứt mấy
chùm hoa giấy nghịch nghịch. Nhìn em mãi không chán. Người ta bảo khi yêu xấu
cũng hóa đẹp, mặt chuột kẹp cũng hóa Phương Phi đúng thật. Nhìn em xinh dã man.
Trời ơi chết mất. Lại lên cơn yêu đến mức muốn đập đầu vào cột điện rồi. Tự dưng
em đang nghịch đột nhiên ngước lên nhìn mình làm mình đứng tim luôn. Nhìn em hồi
lâu mà tưởng như tim sắp vỡ. Cúi xuống gần mặt em. Yêu nhau tháng trời mà mình
chưa có lấy một nụ hôn đầu đúng nghĩa. Bây giờ mọi thứ gần ngay trước mắt. Em
đứng trong vòng tay mình, ngước lên nhìn mình chờ đợi. Lấy hết dũng cảm cúi
xuống gần môi em…
- Hoàng ơi!
Dm thằng chó. Phá đám đúng lúc vđ ra. Đang lãng mạn tự nhiên thò đầu ra quấy
rối. Chả nhẽ lại đánh nhau!
- Cái gì?
- Đi mua hộ tao cuộn giấy vệ sinh. Tao buồn ỉa quá mà nhà Linh hết giấy.
- Thằng chó. Bố ghét mày.
Em cứ cười khúc khích. Mà cái thằng. Hết giấy thì sai người yêu đi mua chứ
sao lại sai mình. Bực bội. Vừa mở cổng ra đã thấy em chạy theo mình. Hai đứa dắt
tay nhau đi trên con đường xào xạc lá. Lại thấy buồn quá. Con đường đẹp nhưng
thấy xa lạ. Vì nó chẳng phải là con đường mình đưa đón em đi học. Chẳng phải con
đường mà mình đã dừng lại sửa xe cho em ở góc vỉa hè. Chẳng phải con đường em bị
người lạ bám theo mà mình bỏ mặc em phóng về trước. Nhắc mới nhớ, mình và em đã
trải qua biết bao kỉ niệm. Có lẽ sau này mình phải để một cái quần đùi hoa và
một cái nhíp vào trong hộp trái tim rồi cất làm kỉ vật, truyền qua truyền lại
cho con cháu sau này. Hi hi, nghĩ mà buồn cười quá!
- Hoàng cười gì thế?
- Không!
- Cho em cười với!
- Không mà. Anh cười vu vơ thôi!
- Vu vơ cái gì cho em vu vơ với
- Không mà. Vi là đồ hóng hớt
- Đi mà. Huhu
- Khônggggggg.
Mình chạy nhanh về phía trước để em đuổi theo. Thôi thì cũng phải có lúc để
em đi trên những con đường lạ. Cho hai đứa trải nghiệm những cảm giác cách xa
nhớ nhung đến nhói lòng. Chỉ mong những nguy hiểm chóng qua. Bình yên về lại như
vốn có. Để mình được bên em, ôm em trong lòng như những khi hai đứa đứng trên
ban công.
Chào em rồi về nhà. Trên đường mình toàn nghĩ vẩn nghĩ vơ. Tối nay chẳng còn
được ngó ra ban công để nhìn đèn phòng em sáng, chẳng còn được ngắm em ngồi đung
đưa chân trên sân thượng nữa rồi. Cũng chẳng được nghe em hát. Lại còn phải chăm
mèo một mình nữa. Hic
Vừa mở cổng là thấy xe mẹ dựng ở giữa sân. Mẹ về rồi. Gần một tuần xa mẹ cũng
thấy nhớ nhớ.
- Mẹ ơi!!!!!
- Im mồm đi. Điếc tai quá!
- Mẹ!!!!!!
- Thằng này lại lên cơn rồi.
Lao tới ôm mẹ. Việc này phải mấy năm rồi mình chưa làm. Hình như từ hồi yêu
em, tình cảm của mình bị hỗn loạn thì phải. Ôm vai mẹ, tự nhiên nhớ hồi còn bé
hay dọa mẹ từ đằng sau, vòng tay qua cổ mẹ thọc vào áo sờ sờ. Mà sờ cái gì thì
đứa trẻ nào cũng biết rồi đấy. :”> Giờ thì không dám nữa nhưng nghĩ lại thấy
yêu yêu.
- Mẹ ơi!
- Ơ cái thằng này. Điên à? Dẹp ra cho tao làm không?
- Mẹ làm gì?
- Cá! Không nhìn thấy à?
- Không nhìn thấy!
- Ơ. Dẹp ra! Ơ hay!
Cứ đứng ôm mẹ thôi. Kệ mẹ muốn quát gì thì quát. Gắt một lúc không xong, mẹ
cắm cúi làm tiếp. Ngó ra trước thấy mắt mẹ đỏ. Mẹ cũng nhớ mình bỏ xừ ra mà cứ
giả bộ hắt hủi. Không nhớ mình