![]() | ![]() ![]() |
bóng đang theo dõi từng bước lấy đà của Huy…
Sút rồi… bóng bay căng vào phía bên trái, thằng Tân cũng lao về phía đó…
Bóng ra ngoài, vai thằng Tân đập mạnh vào cột gôn… nó nằm im, trong khi bóng còn lơ lửng bên phía đường biên bên phải…
Lại treo bóng, cả thằng thủ môn cũng đã lao lên, Tân đứng dậy, nhăn nhó, tôi biết nó đau..
“Cố lên anh em ” Tôi thầm cầu mong như vậy…
- Sút vào đi
- Phá ra…
Bóng được tranh chấp quyết liệt bên ngoài cầu môn, thằng Tân đứng buông thõng một tay rồi…
Một lần nữa bóng tìm tới khung thành… thằngTú cắn răng sút xuyên qua cả hàng hậu vệ và quân nó… bóng lập bập dưới chân…
Lệch qua cột gôn một chút… bóng lăn ra ngoàivạch biên…
Thằng Tú đấm mạnh tay xuống sân, tiếng còi mãn cuộc kết thúc…
- Thắng rồi, vào chung kết rồi.. bọn nó lao về phía tôi
- Vô địch, vô địch, vô địch… cả lũ đứng vòng quay và hô.. bọn con gái cũng tham gia vào màn ăn mừng này…
Tất nhiên là không có tôi, và cũng không có Tân, 2 thằng thương binh giờ phút này ngồi nhìn nhau, chỉ cười, tràn ngập vui sướng… Cảm giác này thực lạ, bên tôi, tất cả mọi người hò reo, cả lớp, đây là không khí của tình bạn… tôi thấy lạ, trước đây, tôi chưa từng thấy cảm giác như vậy….
- Cậu thi đấu thật tuyệt, chúc mừng nhé…
- A1 cũng không vừa.. hì hì, cảm ơn cậu cho tớdung khí bước ra ngoài sân cỏ…
- Tất nhiên, tớ mang lại hạnh phúc cho mọi người mà.. Vân cười, gió thổi tung mái tóc baybay.. cô ấy thật tuyệt…
- Còn vụ học sinh giỏi đấy…
- Có lẽ nên thay đổi điều kiện, ai thua, một chầu KFC nhé…
- Nhất trí thôi
Vân quay người, đi ra phía bên đội bóng của lớp ấy… chúng nó đang đứng ủ rũ.. trái ngượcvới bên tôi, bóng đá là một trò chơi, và cũng phải có kẻ thắng, người thua, kẻ thắng có quyền cười vui, còn kẻ thua thì cúi đầu, đó là quy luật…
Chúng tôi bám vai nhau, đi về trong nắng chiều vàng vàng, một ngày tuyệt vời, và tôi, cũng đã chính thức có những người bạn, cảm xúc đang trào dâng, tôi sẽ mở lòng ra, để đón tất cả mọi người vào, tôi sẽ không còn là “ chàng trai thầm lặng ” nữa.
Chap 11: Cuộc sống mới
- Đi ăn mừng nào mọi người… bọn nó hò reo sau trận thắng quan trọng trước A1
- Tớ có ý kiến là chúng ta liên hoan một bữa mừng chiến thắng… thắng lắm mồm phát biểu…
- Đó là chuyện của tuần sau, giờ phải thưởng nóng cho anh em sau cái chiến thắng đầy căng thẳng này chứ nhỉ..
Vậy là quán nước thẳng tiến, chúng tôi ngồi quay quần ăn uống, nói chuyện, bọn nó cùng cười đùa, và mạnh mồm nhất, vẫn là thằng bạn lắm mồm của tôi, y như cái biệt danh mà tôi gọi nó…
- Bác học hôm nay đá hay vô đối….
- Chuẩn luôn, có tài mà cứ giấu không cho anhem biết…
- Có gì đâu mà mọi người cứ ầm ầm lên thế nhỉ.. tôi cười nhăn nhó nói với bọn nó..
Cái chân tôi giờ đang đau lắm, chắc là bắt đầu tới giờ ngấm rồi đây, tôi cố gắng không kêu lên, nếu không lại ảnh hưởng tới chúng nó đang trên mây..
- Chân cậu sao rồi… là Hiền
- Tớ ổn, không sao cả, Tân còn bị nặng hơn tớmà…
- Nhìn cái mặt nhăn nhăn thế kia mà kêu ổn à..đây, dán salonpas vào đi ông tướng.. bọn con trai là chúa hay sĩ diện, có đau tới chết thì cũng không bao giờ hé răng mà kêu…
- Đó mới là con trai, và chỉ thế mới đủ sức bảo vệ các bà chứ.. tôi cười cười, bóc miếng salonpas dán vào chỗ chân, một cảm giác mát lạnh truyền xuống, dễ chịu, khoan khoái, và sau đó, thì nó bắt đầu nóng dần lên…
Nhìn bọn nó vui vẻ, lòng tôi cũng vui lây.. cái cảm giác sống trong vòng tay bạn bè thật tuyệt vời…
- Hôm nay ông đá hay thật đấy..
Tôi quay ra, là nhỏ tổ trưởng, đứa con gái mà tôi có cảm tình nhất lớp.. vì từ khi tới, thì tôi chỉ gọi là có chơi với nó nhiều hơn bọn khác…
- Không có gì đâu, trận sau mới hay kia kìa.. tôicười
- Dạo này cũng biết bốc phét à…
- Không, sự thật đấy, một năm rồi chưa chạm vào quả bóng…
- Thế hả… Hiền quay sang phía tôi..
- Uk…
- Có thể kể cho bọn này không…
Và thế là, câu truyện của Tuấn, câu truyện mà tôi chon giấu bấy lâu nay đã được kể lại một cách chi tiết.. cả lớp lặng im, không ai nói gì… một bầu không khí ảo não bao trùm lên cả lớp.
Buổi liên hoan nhỏ kết thúc, tôi trở về nhà với cái chân tập tễnh.. 1 tháng nữa là đá trận chung kết.. lúc đó, có lẽ chân tôi khỏi rồi..
Sáng hôm sau, tôi đi tới lớp, có lẽ, cuộc sống của tôi đã thay đổi hẳn, từ cái trận đá bóng hôm đó, ngồi trong xe, vẫn là cái ghế đó, vẫn khung cửa sổ đấy, nhưng sao tôi thấy nó có cảm giác lạ thế… hôm nay, tôi không nhe nhạcnữa, ngồi nhìn ra cửa số, nhìn thế giới bên ngoài, để biết có những nhịp sống đang sôi động quanh ta…
Một bàn tay nhỏ nhắn vẫy chào tôi, và tôi mỉm cười chào lại, là Vân..
Chúng tôi không còn căng thẳng như là mặt trăng với mặt trời nữa, không khí có vẻ dễ chịu hơn chút ít đây. Cổng trường đã mở, tôi bước vào trong với niềm hân hoan, và cũng với cái chân cà nhắc….
- Đi cùng tao, bám vai
Tôi quay ra, là cậu bạn đội trưởng, thằng Thắng…
- Mày đi sớm thế
- Lên để thông báo cho anh em vài tin vui mới nhận được từ ban tổ chức giải bóng đá.
Tôi vịn vai nó đi lên lớp, chân vẫn còn đau, hôm trước về, bố tôi cũng khá lo lắng, nhưng rồi cũng thôi, vì những lần