đỡ mệt! Con vừa vắt 30’ trước xong đấy” mẹ tôi trố đôi mắt đã có vết chân
chim bên khóe nhìn tôi “Ai thế này! Con trai mẹ đấy ah!” tôi cười hì hì “Chẳng
con mẹ thì con ai” rồi ngồi xuống bên ghế gần mẹ. Mẹ tôi thong thả lấy chiếc
thìa khuấy nhẹ cốc nước cam vàng ươm uống một hơi nửa cốc rồi đặt nhẹ xuống
bàn.
Nheo đôi mắt đã có vết chân chim hằn bên khóe nhìn tôi rồi cất giọng
hài ước “sao nào ông tướng hết tiền tiêu vặt rồi ah! Hay cần cái gì nào” tôi bẽn
lẽn gãi đầu “Năm nay năm thứ 4 rồi mà con chưa có….” Mẹ tôi cướp lời “Xe máy chứ
gì hay là điện thoại” tôi cười hì hì “Dạ xe máy ạ! Để con đi học với thực tập
cho tiện thôi chứ điện thoại ra trường đi làm rồi mua cũng được mẹ ạ” mẹ ngẫm
nghĩ rồi bảo “Không được! bố mày đã nghiêm cấm mua xe cho mày trước khi tốt
nghiệp rồi! tao mà mua bố mày chửi cả mẹ lẫn con” tôi vùng vằng “giời ạ! Bố cứ
lấy thời xa xưa của bố ra mà áp vào con! Bọn bạn con mẹ không thấy chúng nó có
xe từ năm thứ 1 ah! Con đi xe đạp 3 năm thề là được lắm rồi! Với lại xe phục vụ
việc học với lại thực tập sau này chứ có phải đi chơi đâu!” rồi tôi tiếp “Không
mua con chả muốn học nữa đâu đấy! nắng nôi đạp xe suốt thế này! Mẹ không xót ah”
mẹ tôi khẽ ghắt lên “Ơ cái thằng này! Học cho cái thân mày chứ học cho tao ah”
nhưng rồi cũng thờ dài và dịu dọng xuống “Thôi được tối tao sẽ nói chuyện với bố
mày vậy” tôi yeah lên một tiếng xông vào ôm mẹ một cái “mẹ tuyệt vời” rồi tót
lên nhà. Mẹ tôi đỏ mặt vì ngượng và sung sướng “Cái thằng này! Bé lắm
đấy”
Tối hôm đấy tôi ở nhà ngoan ngoãn sau khi ăn cơm, rình ở cầu thang
thấy bố mẹ đang nói chuyện về việc xe cộ tôi vội chạy tót lên phòng, dọn dẹp
lại, cất kỹ cái đầu ps và cả đống truyện tranh vào gầm giường, bật đèn bàn sáng
trưng lên rồi giả vờ đặt mấy cuốn sách ra học. Khi tiếng chân bố bước vào phòng
cũng là lúc tôi đang cắm tai nghe vào tai vờ ê a học tiếng anh. Bố tôi tiến đến
sát tôi vẫn giả bộ khôgn hay biết, khi bố lên giọng hỏi “Thế ông tướng cần xe
gì!” thì tôi gần như muốn nhảy cẫng lên nhưng vẫn vờ bỏ tai nghe ra hỏi “Bố bảo
gì ạ?” bố tôi tiếp lời “Thế muốn mua xe gì! Tao thấy mẹ mày ép tao ghê quá!
Không hiểu mày vòi vĩnh mẹ mày kiểu gì” lúc này tôi mới nhảy cẫng lên ôm lấy bố
“Ôi bố tuyệt quá, còn hơn mẹ” bố tôi xoa đầu “Thế muốn xe gì nào để chủ nhật đi
chọn” tôi khẽ thấp giọng “FX bố ạ”(ngày đấy FX chẳng khác Dylan bây giờ) bố tôi
tròn mắt “Sao lấy xe đắt tiền thế! Lấy xe vừa vừa thôi sau này đi làm thì đổi xe
khác”
Tôi gân cổ lên “Mua kiểu đấy tốn tiền hơn! Bố cứ mua con cái xe này
con chạy đến khi nào đi làm luôn chứ sao phải mua hai lần xe!” Bố tôi ngẫm nghĩ
rồi gật miễn cưỡng “Tao sợ mày xe đẹp thì đua đòi chơi bời theo chúng nó hư hỏng
thôi chứ tiếc gì” tôi đạp lời “Bao nhiêu lâu con đi xe đạp có chơi bời đua đòi
gì đâu! Con cần xe để đi lại cho 2 năm học cuối mới đòi chứ đua đòi con đã muốn
lấy xe từ đàu rồi” Bố tôi ngán ngẩm “Thôi được rồi mai chủ nhật tao dẫn đi mua
xe! Mày mà nghịch ngợm tao tịch thu xe! Mà đi dăng ky’ thi lấy bằng luôn đi”
tôi nhảy cẫng lên “Vâng”. Vậy là mai tôi đã có xe rồi tôi tự hài lòng với mình,
các bước đầu để tôi trở thành con người khác bắt đầu, giá mà tôi biết con người
tôi sắp trở thành tồi tệ đến mức nào thì có lẽ tôi đã không háo hức như bây
giờ.
Chiếc xe FX mới cóng, được ông chủ cửa hàng trao cho tôi trong tiếng
xu nịnh “Xe này là nhất rồi! Cậu quy tử nhà a đẹp trai cao ráo lại xe đẹp thế
này thì đắt giá phải biết” tôi vẫn giữ vẻ mặt lạnh lung như không có chuyện gì
nhưng thực ra trong lòng sướng đến phát điên vì những câu nói đấy. Chỉ có bố tôi
ngao ngán lắc đầu “Quan trọng là phải biết quy’ đồng tiền chứ đắt giá với thấp
giá gì cái xe! Bản chất con người là quan trọng! Người làm ra xe chứ có phải xe
làm ra người đâu” “Xì đúng là ông già cổ hủ! phát ốm” tôi thầm nghĩ trong khi
ông chủ tiệm xe lại cất giọng khúm núm “Anh nói chí phải! Dạ đây là hóa đơn và
giấy tờ xe ạ! Bàn thanh tóan ở đằng kia ạ”. Bố tôi khuất bóng trong phòng thu
ngân của cửa hàng thì tôi cũng bắt đầu ngắm nghía con chiến mã mới của mình, tôi
run run cầm chía khóa bật cái công tắc lên xuống, bóp côn, vặn ga, bật đèn đạp
phanh… Tôi sung sướng nghĩ đến cái cảm giác tốc độ được lướt trên đường phố với
con bọ ngựa mới của mình, tôi cũng không biết rằng tốc độ của chiếc xe cũng là
tốc độ của tôi đang lao mình xuống những vũng bùn đen của cuộc sống.
Có
xe rồi tôi mới nghĩ đến những phụ kiện cần thiết, tôi không thể lướt mình trên
những con phố xa hoa với cái bộ dạng chân chất thế này được, tôi cần phải khoác
lên mình những bộ cánh bắt mắt hơn. Tôi cần tiền để nâng cấp mình, tôi bịa ra
những lí do khác nhau để xin tiền mẹ và bố, nào là học thêm tiếng anh, phụ đạo,
đi thầy hay nghiêm trọng hơn 1 chút là làm mất đồ của bạn cần phải đền. Bố mẹ
luôn tin tưởng tôi từ bé nên không nghi ngờ gì mà xuất hầu bao cho tôi cả. Có
được những đồng tiền từ cái miệng chưa từng biết nói dối bố mẹ, tôi phóng xe
trên những con phố ngập tràn những tiệm quần áo, tôi bước vào trong sự ngại
ngùng ban đầu nhưng khi bước ra tôi đã oai phong vênh váo hơn với những ánh mắt
của các cô gái bán hàng đang nhìn theo đầy ngưỡng
mộ.
---------------------------------Tôi đã thay cho mình những chiếc sơ mi mộc mạc bằng những chiếc áo sơ mi cách
điệu, đủ mỏng để khoe được cơ thể cường tráng của mình và những chiếc áo phông
nhiều màu sặc sỡ. Chọn mua những chiếc quần bò ống mài vừa chất chơi vừa sành
điệu. Rồi những đôi giầy thể thao của nike, adidas, đồng hồ rolex, thắt lưng da
cá sấu, keo bọt, nước hoa cho đàn ông, chiếc dây chuyền bạc trắng sợi to như
những chiếc xích nhỏ với cái mặt là cây thánh giá to oạch mặc dù tôi vẫn còn
nhầm lẫn giữa adi đà phật với amen là chung 1 đạo. Tôi đã lột xác hòan tòan từ
một anh chàng với nụ cười hiền với những bộ cánh đơn sơ trên chiếc xe đạp cào
cào, đầu tóc thi thoảng rối bời và trắng xóa gầu vì quên không gội thành 1 kẻ
đầu tóc bóng lộn, quần áo là lượt, chiếc sơ mi mỏng tang cách điệu chưa bao giờ
cài hết cúc, người sực nức mùi nước hoa, tất nhiên là rạp mình trên con FX biển
còn chưa kịp lắp, cái mặt luôn tỏ ra lạnh lùng kiều hàn quốc có phần hơi vênh
váo.