một số loại điển hình tôi kể ra còn thực tế tôi không nhớ
hết tôi đã yêu bao nhiêu người lên giường với bao nhiêu em. Tôi chỉ kể ra được
môt số đại diện. Nhưng các cụ dạy chẳng bao giờ sai, ở đời chẳng ai cười được
mãi, chẳng ai không phải trả giá và những cái giá phải trả đã dần đến với
tôi.
Bước dọc dãy nhà của văn phòng khoa, tôi căng mắt nhìn qua tờ thông báo
điểm thi lại dãn trong cái bảng kính khung nhôm để dò tên mình. Càng nhìn tôi
càng thấy chán, vậy là chẳng có môn nào thi lại tôi qua cả, nhẩm tính sơ sơ đã
thấy số học trình mình nợ vượt quá con số 1/3 đơn vị học trình trong 1 năm từ
lâu lắm rồi(đơn vị học trình=số tiết của 1 môn trong tuần vd: toán cao cấp tuần
học 5tiết thì môn tóan cao cấp là 5 trình). Vậy là tôi sẽ lưu ban, khóa học tới
tôi sẽ học cùng khóa với em và nếu may mắn có thể sẽ ra trường cùng em còn không
tôi cũng chẳng rõ mình sẽ thế nào. Nhưng tôi cũng chẳng quan tâm lắm điều đấy,
học mãi thì cũng phải ra thôi không ra được thì mở cửa hàng buôn bán cái gì hoặc
chạy lấy cái bằng nhờ ông bà bô nhét vào đâu thì nhét. Việc quan trọng bây giờ
là phải nghĩ ra lí do nói dối được ông bà già để không bị phát hiện không lại
cấm cung với cấm viện trợ thì mệt lắm.
Ngáp một hơi thật dài vì thiếu ngủ
bởi những đêm bay không biết mỏi cánh, tôi lắc đầu chán nản đi xuống cầu thang
nơi có 1 cô tiểu thư sành điệu đang chờ sẵn trên con Avenis bóng lóang. Trời mùa
hè nắng chói chang khiến tôi phải với tay cởi bớt 1 chiếc cúc áo để xua đi cái
nóng, đang lẩm nhẩm tính cách nói dối ông bà già thì chợt một cái giọng trong
trẻo nhưng rất gay gắt gọi tôi “Anh H!”, quay gương mặt hốc hác và đôi mắt thâm
quầng lại tôi thấy em đang đứng nơi đầu cầu thang nhìn tôi nghiêm khắc. Tôi
chẳng buồn trả lời quay đầu đi tiếp coi như không biết. Tiếng buớc chân em chạy
đuổi theo tôi rồi chặn tôi lại ở chiếu nghỉ cầu thang. Đôi mắt e vẫn nghiêm khắc
nhìn vào tôi qua chiếc kính cận ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn. “Anh xem hết
điểm chưa?” tiếng em rành rọt từng từ, tôi lơ đãng ngõ lên trần “Rồi! Có vấn đề
gì không?”, giọng em bắt đầu gay gắt như quát vào mặt tôi “Anh còn hỏi có vấn đề
gì không ah! Anh tăng K rồi đấy! Anh lưu ban rồi! Anh có hiểu vấn đề không đấy”,
tôi gằn giọng “Chỉ là học lại 1 năm! Tự lo được”. Em lấy lại giọng bình tĩnh
nhìn thẳng vào cặp mắt thâm quầng của tôi “Anh nói thật đi! Anh đã sa đọa đến
mức nào rồi! Em không đành lòng cứ âm thầm xem điểm rồi xót xa cho anh thế này
nữa!” tôi vẫn cứng giọng “Sa đọa là thế nào! Em hiểu thế nào về sa đọa! Mỗi
người có cuộc sống riêng của mình! Em hãy vui vẻ với các chàng trai vây quay em
đi! Đừng bận tâm cho anh” rồi nhấc chân định đi tiếp, nhưng em đã đứng chắn
trước mặt tôi, đôi mắt đầy chất thép nhìn vào đôi mắt chỉ biết đến bóng đêm của
tôi khiến tôi phải ngoảnh mặt đi chỗ khác mà dừng bước.
Giọng em bắt đầu
gay gắt trở lại “Em không hiểu nổi sao anh lại đến nông nỗi này! Anh nhìn lại
anh xem có giống tí nào ngày trước không? Anh hãy qúy trọng cái bản thân mình
một chút được không! Nếu a cứ tiếp tục thế này thì em sợ anh cũng chẳng tốt
nghiệp nổi đừng nói là học được tiếp” tôi bắt đầu nổi khùng lên “Để cho tôi yên
đi! Việc tôi mặc xác tôi! Cô đừng có ra cái vẻ quan tâm! Tôi không cần” rồi tôi
gạt cái bóng hình bé nhỏ đang đứng chắn trước mặt tôi sang một bên để đi tiếp.
Nhưng không bóng hình bé nhỏ ấy kiên cường đứng vững nhìn thẳng những tia nhìn
sắc nhọn vào mắt tôi, bàn tay nhỏ bé túm chặt lấy tay tôi, giọng nói em vang lên
từng chữ rành rọt “Anh nhìn vào mắt em! Nói thật cho em biết! Anh đã dính đến ma
túy phải không! Bạn bè anh có bàn tán nhưng e vẫn chưa tin! Em muốn hỏi thẳng
anh!”. Đang cảm thấy bồi hồi khi bàn tay nhỏ nhắn ấy lâu lắm mới chạm vào người
tôi như ngày xa xưa thì câu hỏi của em như một cái tát thật mạnh vào mặt khiến
tôi tỉnh người “Phải rồi! mình bệ rạc quá rồi! làm gì có ai biết mình sa đọa như
thế nào! Bạn bè mình ở cái trường này làm gì còn ai nữa ngòai những thằng ăn
chơi nửa mùa bị mình bỏ lại ngồi nói xấu và vẽ ra đủ những thứ chúng nó có thể
tưởng tượng được ra với người khác. Và em! Người từng hết lòng tin tưởng tôi
cũng phải đến bên tôi chỉ vì những cái đấy” Tôi chợt thấy chua chat và cay đắng,
đúng là tôi đang đứng ở nhầm chỗ, chỗ của tôi không phải ở đây. Tôi hất mạnh tay
em ra với sự uất ức “Phải! tôi bập vào trắng đấy! cô định sao! Làm người tình
nguyện giúp tôi cai ah! Nhưng tức cười là tôi không cần sự thương hại và cái
tình nguyện của cô! Để tôi yên đi” rồi tôi bước đi dứt khoát.
Em đã không
thể đuổi theo tôi khi bị tôi đẩy ngã dúi vào tường, tôi bước đi phăng phăng ra
xe chợt tiếng em gào lên “Đứng lại! Em muốn hỏi một câu nữa thôi” tôi lạnh lùng
“Việc gì”, em ấp úng nhỏ giọng lại “Chiếc bánh gato… có phải … có phải….” tôi
gằn giọng “Có phải cái gì?” em dường như hít thêm không khí vào phổi một lúc rồi
mới nói “Có phải anh để lại không?” tôi quay lại nhìn em, tôi nhìn thấy sự chờ
đợi cái gật đầu của em, và nếu tôi gật xuống chắc em sẽ chạy đến bên tôi mất.
Tôi trả lời từng câu rành rọt trong chất giọng lạnh băng “Anh không hiểu em nói
gì? Chẳng có gì là của anh cả? kể cả em”, sự thất vọng hiện lên rõ trên khuôn
mặt em nhưng đôi mắt e vẫn cố nhìn vào mắt tôi để tìm sự thật trong lời nói của
tôi “Nhưng anh…”, tôi quay đi bược thật nhanh “Chẳng nhưng gì cả! Không phải
anh” và tôi chẳng nhìn e lần nào nữa.
Bước ra xe nơi cô người yêu tiểu
thư đài các của tôi đang ngồi cầm chiếc điện thoại đắt tiền nhắn tin cho ai đấy,
nhìn thấy tôi bèn hớn hở “Xong chưa anh! Điểm thế nào” tôi đáp “Qua nhưng không
cao”, “Ôi giời cần gì cao! Sau này xin việc cứ cao tiền là được miễn là có bằng!
mà không có bằng chạy cũng được sợ cái gì”, đúng là suy nghĩ của những kẻ quen
dùng tiền để có mọi thứ, ngay cả tôi cô ta cũng nghĩ là mua bằng tiền, sao mà rẻ
mạt quá. Tôi không buồn đáp lời, lên xe phóng thẳng về nhà, bước vào nhà chẳng
buồn tâm tình âu yếm tôi vật thẳng cô người yêu ra giường rồi hùng hục không
buồn khởi động trên cái cơ thể chỉ có nửa dưới lõa lồ khoe vùng tam giác tăm
tối. Thẳng nhò lao vào vùng tăm tối quen thuộc với tốc độ cao mặc cô người yêu
nhăn mặt vì đau nhưng không dám kêu, sợ tôi có thể bỏ bất kỳ lúc nào để chạy
theo những người khác. Mỗi lúc ức chế vì cảm giác tội lỗi thế này tôi lại hùng
hục lao vào sex, lao vào cái vùng tam giác tăm tối để xóa đi cái mặc cảm đấy. Và
lần này cũng thế như bao lần khác, tôi muốn cái vùng tam giác tăm tối đấy sẽ phủ
nốt màu đen nên những chỗ nào còn tí ánh sáng rọi đến trong tâm trí
tôi.
Mở cửa tiễn cô người yêu đài các về tôi chẳng buồn nói gì khi cô
người yêu nũng nịu “Anh đi đâu nhớ bảo em qua đón nhé! Đừng tự đi đâu đấy!” tôi
gật cái đầu rồi đóng cửa trước khi chiếc xe máy của cô người yêu kịp khởi động.
Vừa đóng cửa bước chân lên cái cầu thang tôi nghe thấy tiếng chuông cửa. Làu bàu
trong miệng vì nghĩ cô người yêu qúy hóa của mình quay lại có việc gì, tôi bực
tức mở cửa. Cánh cửa nhà mở ra, tôi định mở miệng quát “Có việc gì” thì khững
người lại. Ngoài cửa không phải cô người yêu mà là Lan, cháu tôi, người mà tôi
thi